Chương 253

“” Chung Khánh Hiên thực sự không muốn kêu, nhưng để thoả mãn lòng tám chuyện của mình thì anh ta vẫn miễn cưỡng kêu lên một tiếng anh hai.

Đôi chân thon dài của Hạ Vũ Hào xếp vào nhau, hai tay đặt trên đầu gối, lạnh nhạt nói: “Nói nhỏ quá, không nghe rõ.”

Chung Khánh Hiên hít một hơi thật sâu: “Anh hai!” Giọng nói rất lớn khiến cho rất nhiều người nhìn sang “Lần này đã nghe thấy rồi chứ?” Chung Khánh Hiên hơi đây. chán nản và bất lực nói.

Hạ Vũ Hào khẽ gật đầu.

“Tôi đúng là nói năng không suy nghĩ, tự đào một cái hố lớn cho mình!” Chung Khánh Hiên khẽ thở dài, sau đó họ khan một tiếng, kìm nén cơn kích động và hỏi: “Tại sao đột nhiên lại hỏi tôi vấn đề này? Có phải cậu nhận ra mình đã thích Hướng Thu Vân không?”

Hạch cổ của Hạ Vũ Hào nhúc nhích, quay đầu sang chỗ khác không nhìn anh ta: “Là tôi đang hỏi cậu mà”

“.” Chung Khánh Hiên không tận dụng được cơ hội gì cả, chỉ có thể đi theo tiết tấu của Hạ Vũ Hào: “Nói một cách đơn giản, thích một người chính là muốn trói cô ấy dưới mí mắt của mình, có thể nhìn thấy cô ấy mỗi phút mỗi giây”

Hạ Vũ Hào mím môi, cầm cái ly lên uống một ngụm cà phê, không nếm ra được nhiều mùi vị lắm.

“Không thể chấp nhận được cô ấy bị người ta bắt nạt, khi người ta bắt nạt cô ấy, lúc nào cũng không nhịn được muốn giúp cô ấy dạy dỗ người khác một trận.” Chung Khánh Hiện đẩy mắt kính: “Nếu người khác bắt nạt cô nhóc nhỏ nhà tôi thì tôi chắc chắn sẽ bắt nạt lại.

Hạ Vũ Hào nhướng mi lên nhìn anh ta, lại cầm ly lên nhấp một ngụm. Cà phê lần này có chút đẳng nhưng cũng hơi thơm, không thể nói ra được rốt cuộc là đẳng nhiều hơn hay là thơm nhiều hơn.

“Nói như thế thì quá rắc rối rồi” Chung Khánh Hiện ngừng lời nói lại và hỏi anh: “Cậu nghĩ xem, nếu Hướng Thu Vân muốn kết hôn với người đàn ông khác, chẳng hạn như Giang Minh Thắng thì cậu có thể chấp nhận không?”

Hạ Vũ Hào cau mày, đặt chiếc ly xuống và đặt tay xuống bàn, gõ từng cái.

“Chuyện này có chút rắc rối rồi” Chung Khánh Hiện liếc nhìn cái tay đang gõ trên bàn của anh, trên miệng thì nói có vẻ tiếc nuối nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác: “Lúc trước người ta thích cậu thì cậu không biết trân trọng, bây giờ theo tôi thấy… chậc, nếu cậu muốn theo đuổi Hướng Thu Vân thì khó lắm!”

Mùi vị cà phê còn sót lại trong miệng dường như càng đắng hơn, Hạ Vũ Hào rũ mắt xuống, hạch cổ chuyển động, sau đó đứng dậy và nói: “Tôi đi trước.

“Vũ Hào, cậu khoan đi đã, tôi còn chuyện muốn hỏi cậu đấy!” Chung Khánh Hiện vừa uống một ngụm cà phê thì phải nhanh chóng nuốt xuống, hét lên sau lưng Hạ Vũ Hào.

Hạ Vũ Hào ngừng bước và quay lại nhìn anh ta, nhếch miệng: “Tôi cũng nói là muốn trả lời.”

“Hạ Vũ Hào, mẹ nó!” Chung Khánh Hiên tháo gọng kính vàng xuống và tức giận ném xuống bàn.

“Tức giận sẽ dễ trở nên xấu xí đấy” Hạ Vũ Hào nói: “Tạm biệt”

Sau khi nói xong thì anh trực tiếp rời khỏi tiệm cà phê, để lại một mình Chung Khánh Hiện đang chán nản ở đấy. Cuối tháng Mười, thời tiết vẫn chưa lạnh lắm. Bầu trời rất trong xanh và không có một áng mây nào cả.

Bằng lái xe của Hạ Vũ Hào đã bị thu hồi nên anh không có lái xe ra ngoài. Anh phớt lờ những người phụ nữ đang xì xào bàn tán và chụp ảnh của anh, đi dọc theo ven đường, anh thậm chí cũng không biết mình muốn đi đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play