Chương 250
“Cô ta đã không còn nhỏ, cậu cứ mãi bảo vệ như thế này, cẩn thận gây ra tai hoạ. Hạ Vũ Hào lạnh nhạt nói.
Nhậm Gia Hân tức giận đến trừng to hai mắt khi nghe thấy vậy, cô ta định nói gì đó nhưng khổ nỗi bị che miệng lại, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm ưm.
“Tôi ở bên cô ấy không phải chính là để dọn dẹp đổng lộn xộn giúp cô ấy sao?” Chung Khánh Hiên bị Nhậm Gia
Hân cắn một phát, đau đớn vô cùng, nhưng anh ta chỉ khế nhưởng mày lên.
Trong đáy mắt của Hạ Vũ Hào thoáng qua vẻ khó hiểu, anh mở miệng ra nhưng không nói gì cả.
Anh hoàn toàn không hiểu sự bênh vực thái quá của Khánh Hiền dành cho Nhậm Gia Hân, nếu là anh, cho dù anh thích một ai đó cũng không thể bênh vực như vậy.
Anh không thể ở bên cạnh cô mọi lúc, cũng không thể làm đến mức che chở cô mọi chuyện, kết quả của việc tự mình cô trưởng thành sẽ tốt hơn nhiều so với việc dựa dẫm vào anh.
Khi nghĩ đến đây, anh khế nhíu mày lại, có vẻ như gần đây anh luôn nghĩ đến cái từ ‘thích’ này.
Nhậm Gia Hân đã giãy giụa hồi lâu mới vùng ra khỏi vòng tay của Chung Khánh Hiên. Cô ta lén lút liếc nhìn Hạ Vũ Hào vài cái rồi ghé sát đến bên tại Chung Khánh Hiên nói: “Thầy à, tôi muốn ở riêng với Hướng Thu Vân một lát, anh tìm cách dẫn tảng băng này ra ngoài đi!”
Lúc đầu Chung Khánh Hiền giả vờ không nghe thấy nhưng về sau thực sự không thể chịu được cô ta nữa, chỉ đành nói với Hạ Vũ Hào: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu, chúng ta ra tiệm cà phê ngồi một lát nhé?”
“Tôi không có chuyện gì để nói với cậu cả. Hạ Vũ Hào liếc nhìn anh ta một cái, gọn gàng từ chối.
“” Chung Khánh Hiên đẩy gọng kính vàng rồi cười nói: “Dù sao cũng ở trước mặt học trò của tôi, nể tình tôi cái đi!”
Hạ Vũ Hào khế nhướng mày nhìn anh ta rồi lại nhìn Nhậm Gia Hân, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Hướng Thu Vân, dừng lại một hồi và hơi nhíu mày lại.
Anh đứng dậy và nói: “Đi thôi”
“Tại sao lần này lại dễ tính như vậy?” Chung Khánh Hiện có chút kinh ngạc khi anh đột nhiên đồng ý.
Hạ Vũ Hào vốn đang đi ra ngoài thì dừng lại khi nghe thấy vậy, quay người lại nhìn Chung Khánh Hiên: “Hay là cậu năn nỉ tôi thêm lát nữa đi?”
“Tôi sai, là tôi sai!” Chung Khánh Hiên vội xin lỗi: “Ngài người lớn có lòng bao dung lớn, đừng tính toán với tôi, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ!”
Hạ Vũ Hào khế ừm một tiếng, lại quay đầu nhìn Hướng Thu Vân, ánh mắt loé lên, sau đó nhìn sang chỗ khác và rời đi cùng với Chung Khánh Hiền.
“Phù.” Nhậm Gia Hân vội vàng đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu rồi vỗ ngực nói: “May thay sếp của tôi không phải tảng băng, nếu không thì tôi phải tổn thọ mất!”
Hướng Thu Vân ngẩng đầu lên nhìn cô ta, khẽ nhếch miệng và không nói gì. Cô không đáp lời mà Nhậm Gia Hân cũng có thể nói tiếp không chút trở ngại: “Hướng Thu Vân, tại sao sắc mặt của cô lại khó coi như thế? Có phải còn thấy không khoe không? Có cần gọi bác sĩ không?”
“Tôi không sao. Hướng Thu Vân xoa trán và hỏi: “Tại sao cô Nhậm lại đến đây?”
“Cô đừng cứ gọi tôi cô Nhậm này cô Nhậm kia đi, xa lạ quá, gọi tôi là Gia Hân là được rồi!” Nhậm Gia Hân nhăn mặt nói.
Hướng Thu Vân mím môi: “…“
Hình như họ cũng không quen thân lắm.