Chương 238
Hướng Thu Vân liếm môi dưới khô khốc, nhíu mày, nói: “Chị dâu, anh trai đang đợi chúng ta ở trên đó, đi thôi.” Cô quay đầu lại liếc mắt nhìn Lục Thanh Sơn, nói: “Thím Thẩm cứ nhắc đến anh mãi, anh có rảnh thì đi thăm thím ấy, tôi đi trước đây”
“Tạm biệt.” Lục Thanh Sơn cười, đưa tấm danh thiếp cho Lâm Quỳnh Chi đang nhìn anh ta bằng đôi mắt phát sáng.
“Nếu như cô Hướng cần đến tôi, tôi đương nhiên sẽ không từ chối. Tin rằng chúng ta chẳng mấy chốc sẽ lại gặp nhau thôi” Lục Thanh Sơn nhìn vẻ mặt khó khó coi của Hướng Thu Vân, nhẹ nhàng trả lời câu hỏi trước đó của Lâm Quỳnh Chi.
Lâm Quỳnh Cho nhận lấy danh thiếp: “Vậy thì phải cảm ơn anh Lục trước rồi.” Nói xong, cô và Hướng Thu Vân cùng nhau đi vào phòng bệnh.
Đợi Lục Thanh Sơn cũng đi rồi, Hạ Vũ Hào đi ra từ một góc khuất bên cạnh phòng bệnh, nhìn theo hướng Hướng Thu Vân rời đi, đôi mắt ảm đạm khó hiểu.
Anh đã tới đây được một lúc rồi, lúc Hướng Thu Vân vàGiang Minh Thắng xích mích, anh đã ở đây.
Không chỉ lần này, từ việc trước đây Hướng Thu Vân và Giang Minh Thắng ở chung với nhau, cô đối với người sau cũng không có tình yêu, vậy tình cảnh anh nhìn thấy hai năm trước phải giải thích ra sao?
Đúng là anh đã hiểu lầm Hướng Thu Vân rồi, chuyện kia có ẩn tình, hay là… giống như những gì Hướng Thu Vân nói với ba anh, lúc trong lòng đang yêu một người, thì không để tâm đến việc ám muội dây dưa với người khác?
Hầu kết của Hạ Vũ Hào khế lăn, như thể có một cục bông thấm đầy nước chèn lại, đè nén khó chịu, bế tắc mà ngột ngạt. Anh mím môi, có chút buồn bực, mở bung hai cái cúc áo sơ mi, nhưng cảm giác khó chịu ở ngực vẫn không hề giảm bớt.
Nếu như thực sự là anh đã hiểu lầm Hướng Thu Vân, vậy những việc anh đã làm suốt hai năm qua… Hạ Vũ Hào cau mày, tâm trạng u ám hết như màn đêm tối nay, dù cho có đèn cũng không thể rọi sáng được.
Còn một kết luận khác: Tình cảnh anh gặp phải là sự thật.
Nhưng kết luận này cũng chưa chắc có thể khiến tâm trạng anh tốt lên.
Hạ Vũ Hào nắm chặt nắm tay, anh để ý đến Hướng Thu Vân có phản bội anh hay không như vậy. Rốt cuộc là giống như những gì anh nghĩ, anh không có cách nào khoan dung cho sự phản bội của người khác, hay là…
Trong cổ họng anh có chút khó thở, tim đạp cũng nhanh hơn bình thường rất nhiều. Giống như Khánh Hiện đã nói với mẹ, cậu ta thích Hướng Thu Vân sao?
Hướng Thu Vân đẩy cửa phòng bệnh ra, khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cô mím môi, đôi mắt âm trầm.