Chương 235
“Hân Yên, sao em lại … Giang Minh Thắng vô thức buông tay Hướng Thu Vân ra vội vàng quay lại giải thích với Giang Hân Yên nhưng khi anh ta xoay người, mới phát hiện ra sau lưng mình không có lấy một bóng người. Hướng Thu Vân đang nói dối.
Anh ta quay lại và nhìn thẳng vào mặt cô.
“Ngài Giang sao phải nhìn tôi với ánh mắt như vậy?” Hướng Thu Vân lui về phía sau mấy bước, mở ra khoảng cách giữa hai người, giễu cợt nói: “Ngài luôn miệng nói rằng không thể nào buông bỏ được tôi, nên tôi cũng chỉ là thăm dò một chút mà thôi. Cái này là cái mà ngài gọi là không thể nào buông bỏ đây sao?”
Vẻ mặt của Giang Minh Thắng lập tức thay đổi, hai tay nắm chặt thành quyền, một lúc lâu sau mới hơi lộ ra chua chát cùng tức giận nói: “Anh đã nói với em rằng chuyện chúng ta ở bên nhau là rất nghiêm túc. Cho dù Hàn Yên thật sự có đến đây đi chăng nữa anh cũng không bao giờ thay đổi ý định của mình, vậy mà em lại đi trêu đùa thăm dò anh như vậy.”
Hướng Thu Vân nhấc điện thoại lên nhìn thời gian, cùng chị dâu ước định nữa giờ vậy mà đã trôi qua mất mười sáu phút, cô cau mày, trong lòng đối với anh ta chán ghét và căm hận lại tăng thêm mấy phần.
Cô đặt điện thoại xuống, nhìn thẳng vào mặt anh ta, trong mắt mang theo vẻ mỉa mai châm chọc: “Cho dù ngài Giang thật sự muốn cưới tôi, sau đó thì sao?”
“Sau đó thì sao?” Giang Minh Thắng lông mày nhanh chóng vặn chặn lại.
Hướng Thu Vân cười lạnh một tiếng: “Ngài lấy tôi nhưng lại cảm thấy mình có lỗi với cô Giang, phải không?” Giang Minh Thắng lông mày vặn càng chặt hơn, vẫn không hề lên tiếng, giống như ngầm chấp nhận những gì cô vừa nói.
“Sau đó tôi phải trải qua trăm cay ngàn đẳng để được kết hôn với một người mà mình không hề yêu thương. Tiếp theo chỉ cần giữa tôi và cô Giang có phát sinh bất kỳ chuyện gì bất đồng, ngài thân là anh trai sẽ nghĩa bất dung từ đứng về phía em gái của mình mà chỉ trích đổ lỗi cho tôi”
“Hơn nữa, tôi còn bị mẹ của ngài cùng cô Tổng mảng là hồ ly tinh không có liêm sỉ đi dụ dỗ câu dẫn ngài, không thiếu được ở trong tay bà ấy chịu đựng ghét bỏ cùng khinh bỉ” Vẻ mặt mỉa mai của Hướng Thu Vân tăng lên một chút: “Nếu như thế mà tôi vẫn muốn gả cho ngài? Vậy đầu óc của tôi bị vào nước rồi à?”
Giang Minh Thắng ngần người, tức giận vì lời nói này của cô nhưng không thể phản bác lại.
Nhìn thấy cô mặt lạnh quay người dời đi, anh ta vô thức tiến lên ngăn cô lại … Bắt đầu từ hai năm trước, anh ta luôn cảm thấy cô càng ngày càng xa cách với mình, cảm giác này khiến anh ta thấy rất bất an.
“Ngãi Giang còn có chuyện gì sao?” Hướng Thu Vân ngẩng đầu nhìn anh ta, dưới ánh đèn điện tử tỏa ra lạnh ngất từ trên cao, vẻ thiếu kiên nhẫn cùng chán ghét giữa lồng máy và đầy mất có hiện ra rõ ràng trong mắt Giang Minh Thắng
Trong lòng anh ta bất chợt nhói đau, hơi giật mình một cái, sau vài lần mở miệng, mới có thanh âm rất nhẹ phát ra.
“Nếu em làm đúng, anh tất nhiên sẽ đứng về phía em.
“Ha hạ Hướng Thu Vân cười mỉa mai nói: “Vậy thì xin hỏi ngãi Giang, anh cho rằng em gái anh có lỗi sao?”
Yết hầu của Giang Minh Thăng chuyển động lên xuống không ngừng nuốt nước bọt khan, trong mắt có một thứ ánh sáng không rõ ràng lóe lóe.
“Hân Yên luôn là một người rất chu đáo và thông minh. Điều đầu tiên trước khi con bé làm việc gì chính là vì người khác mà suy nghĩ. Cho dù hai năm trước em cố tình lái xe đụng phải con bé đi chăng nữa, Hân Yên cũng không chịu đứng ra làm đơn tổ cáo em, cũng bởi vì con bé sợ nếu như em bị khởi tố chắc chắn nửa đời sau sẽ phải bị ngồi tù… Hướng Thu Vân nhìn thẳng anh ta không chớp mắt, ý mỉa mai trong mắt trở nên nồng đậm, lại một chữ cũng không buồn nói lại.