Chương 230
Tươi cười trên mặt Hướng Bách Tùng cứng đờ, ba năm trước đây và năm năm trước hai lần tập đoạn Hạ Thiên đấu giá đều ngầm xác định người mua cuối cùng là tập đoàn Hướng Vân, câu trả lời của anh rõ ràng là chỉ lấy lệ với ông ta.
Ông ta cố gắng nặn ra một nụ cười: “Vũ Hào nói đùa rồi”
“Tôi chưa bao giờ nói đùa trong công việc cả!” Anh lại đưa mắt nhìn về hướng cô rời đi, nói: “Tôi còn có việc, xin phép từ biệt!”
Anh nói xong, nhấc chân rời đi.
Hướng Bách Tùng vội vàng tiến lên ngăn anh lại.
“Chủ tịch Hướng còn có việc gì nữa?” Đuôi lông mày của anh nhếch lên.
Hướng Bách Tùng thở dài, chậm rãi hỏi: “Vũ Hào, cậu làm như vậy, có phải vẫn còn để ý chuyện hai năm trước Thu Vân đụng Hân Yên không?”
Anh nhìn ông ta, không có lên tiếng trả lời.
“Chuyện của hai năm trước đúng là nhà họ Hướng chúng tôi có lỗi với nhà họ Giang, đều là do tôi không dạy dỗ tốt đứa con bất hiếu Hứa Thu Vân kia. Mấy năm nay vì để tỏ ý xin lỗi, tập đoàn Hướng Vân cũng đã nhượng lại không ít lợi ích cho công ty của nhà họ Giang. Tôi cũng đã cắt đứt quan hệ cha con với Hướng Thu Vân? “Tôi đã cố gắng hết sức bù đắp cho Hân Yên trong khả năng mà tôi có thể, cũng hy vọng cậu không cần vì chuyện của Hướng Thu Vân mà bất mãn với người chú này, hay là có điều bất mãn với những khác trong nhà họ Hướng” Hướng Bách Tùng chân thành nói.
Anh khẽ cười một tiếng nhưng đáy mắt lại không hề có chút ý cười, ngược lại là một mảnh tối đen, hàm chứa ý lạnh thấu người.
Lòng Hướng Bách Tùng cũng theo tiếng cười này của anh mà nặng nề trùng xuống.
“Chuyện tai nạn giao thông hai năm về trước đến cùng là như thế nào, chắc hẳn chủ tịch Hướng cũng đã đoán ra được tám chín phần mười, không phải vậy sao?”
Ánh mắt của anh giống như cây đinh nhìn chằm chằm vào mặt ông ta, chậm rãi hỏi.
Đây là lần đầu tiên ông ta nói về chuyện tai nạn giao thông hai năm trước với anh. Ông ta cân nhắc một chút, quan sát sắc mặt của anh nói: “Mặc kệ ai đúng ai sai, tóm lại người bị thương cuối cùng chính là Hân yên, Hướng Thu Vân bị đánh gãy chân đưa vào trong tù cũng là trừng phạt mà nó nên nhận. Về phần…
“Ngài đúng là một “người tốt” đấy nhỉ!” Anh cười, cắt ngang lời nói của ông ta.
Hướng Bách Tùng không mò được ý của anh, tưởng rằng anh đang khích lệ ông ta, khách khí nói: “Chuyện này là Hướng Thu Vân đã làm sai, nên nhận trừng phạt, mặc dù nó là con gái của tôi nhưng tôi cũng phải giảng đạo lý, không thể bao che cho nó được.
“Ồ, không hổ là người cực kỳ lương thiện. Anh khinh thường khế thốt ra một câu.
Hướng Bách Tùng cười cười: “Vậy mảnh đất của G thị kia..”
Câu kế tiếp còn chưa có nói nhưng ý tử thực sự rõ ràng.