Chương 219
Giang Hân Yên nói câu “Được rồi”, sau đó nói với người phục vụ: “Tạm thời cứ như vậy, nếu một lát nữa có thêm yêu cầu gì thì tôi lại nói sau, cảm ơn.
“Không cần khách sáo, bữa ăn của ngài sẽ lập tức tới ngay. Người phục vụ nói một câu rồi đi xuống.
Hai chân thon dài của Hạ Vũ Hào xếp lên nhau, thân trên hơi hướng về phía trước, không có ý muốn ở lại lâu thêm nữa.
“Trước kia em chỉ nghe có người nói nhà hàng thức ăn Nhật này không tệ nhưng vẫn chưa tới ăn bao giờ.” Cho dù là ngồi ở trên xe lăn, Giang Hân Yên vẫn tạo nhã đến mức lôi kéo sự chú ý của người khác: “Anh Vũ Hào nhìn thấy nhà hàng này liền nói đi vào, trước kia đã từng ăn ở nhà hàng này rồi sao?”
Hạ Vũ Hào nâng mắt nhìn cô ta một cái, nhếch môi: “Chưa từng, chỉ là nhà hàng này cách gần nhất, tiết kiệm thời gian”
“Xem ra công ty rất bận rộn, anh Vũ Hào nên chú ý sức khỏe nhiều hơn. Bàn tay đặt trên đùi của Giang Hân Yên hơi nằm chặt, cười nói: “Công việc tuy quan trọng, cũng không quan trọng bằng sức khỏe”
Hạ Vũ Hào mỉm cười: “Công ty cũng không bận đến như vậy, chỉ là không muốn vì một chút chuyện mà chậm trễ thời gian thôi, lãng phí thời gian lại còn ảnh hưởng tâm trạng, không đáng.
Sau khi Giang Hân Yên cong môi xong rồi, ánh mắt lóe lên, đáy mắt có một tia sáng khó hiểu, đến lúc này mới thật sự không nói thêm gì nữa.
Trôi qua không bao lâu người phục vụ đã mang những thứ mà Giang Hân Yên đã gọi trước đó lên.
“Sashimi rất tươi, anh Vũ Hào nếm thử đi” Giang Hân Yên dùng đũa chung gắp một lát sashimi đặt vào trong đĩa trước mặt Hạ Vũ Hào.
Hạ Vũ Hào liếc mắt nhìn lát sashimi rồi thu lại ánh mắt, không cử động cũng không nói chuyện. Giang Hân Yên đã yên lặng ăn được một lúc rồi, sau đó rút ra một tờ khăn giấy lau khóe miệng: “Nghe nói rạng sáng một hai giờ Hướng Thu Vân xảy ra chuyện, anh Vũ Hào bận rộn chuyện của cô ấy cả một đêm không ngủ, cho nên có quầng thâm mắt sao?”
“Đúng là một đêm không ngủ. Hạ Vũ Hào đổi lại vị trí của hai chân: “Nhưng nguyên nhân cũng không hoàn toàn là do cô ấy”
Ánh mắt Giang Hân Yên lập lòe, đáy mắt hiện lên một ít màu trầm tối, cười hỏi: “Ngoại trừ vì chuyện của Hướng Thu Vân thì còn có chuyện khác cần anh phải xử lý suốt đêm sao?”
“A. Hạ Vũ Hào cười lạnh một tiếng: “Một ngày tôi ăn mấy bữa cơm, đã ăn những cái gì, đi toilet mấy lần, có phải là cô cũng muốn biết hay không?”
“Chỉ là em quan tâm anh Vũ Hào, cũng không có ý gì khác, nếu anh không thích em hỏi những chuyện này thì em không hỏi là được rồi.” Giang Hân Yên tự giễu mà cười cười, sau đó nói: “Thật ra hôm nay em tới tìm anh là vì chuyện của ông ngoại em.
Khuỷu tay Hạ Vũ Hào chống ở trên bàn, khóe mắt hơi nhưởng lên một chút: “Hửm?”
“Chuyện của ông ngoại em, anh… Hẳn là cũng nghe nói rồi nhỉ?” Đây thật sự không phải là chuyện gì tốt cho cam, Giang Hân Yên hơi cụp mắt, sắc mặt không dao động nhưng hai vành tai nhỏ đã hồng thấu rồi.
Hạ Vũ Hào gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn một chút: “Chưa từng nghe qua, tôi không có nhiều bạn bè giống như cô, tùy tiện nghe nói là đã có thể nghe được hành tung của người khác và một ít chuyện linh tinh”
Khuôn mặt của Giang Hân Yên lập tức đỏ rực lên, hiếm khi thấy được cô ta chật vật lạ thường, cầm chiếc đũa gắp một lát sashimi, nửa phút sau sắc mặt mới khôi phục lại như bình thường.
Cô ta nuốt xuống thứ ở trong miệng, nói: “Chuyện của ông ngoại em ồn ào lớn đến như vậy, còn liên quan tới Club Mộng Hương, anh Vũ Hào thật sự không nghe nói sao?”