Chương 203
Hướng Quân cười lạnh hai tiếng, bỏ bình hoa trong tay đi tới, đứng trước mặt Lâm Tuyết Nghi đang kêu cha gọi mẹ, chửi bới không ngừng: “Cô chính là người cố ý khóa cửa sân thượng đúng không?”
Lâm Tuyết Nghi ngửa đầu, lớn lối nói: “Anh có chứng cứ không? Không có chứng cứ thì đừng có nói nhảm!”
Lúc này Chu Hồng đã về tới, cô ấy cũng đứng ở đại sảnh, nghe vậy sắc mặt của cô ấy trở nên khó coi, bước lên trước vài bước, nói: “Nếu không phải có khóa cửa, cô dựa vào đâu mà bảo với tôi Hướng Thu Vân sẽ không bao giờ quay lại được nữa?”
“Mẹ kiếp, con điểm thối, Chu Hồng, tạo giết chết mày!” Lâm Tuyết Nghi giãy giụa hai cái, thoát khỏi tay bảo vệ, sắc mặt dữ tợn lao tới chỗ Chu Hồng.
Cô ta còn chưa kịp vọt tới trước mặt Chu Hồng đã bị Hướng Quân đạp một phát vào bụng. Cô ta lảo đảo lui về sau vài bước dựa vào một bình hoa lớn, sau đó ngã ngồi xuống đất.
An Thị Kiều ban nãy đứng trên lầu giờ lại đi xuống, lẩn trong đám đông thò cổ ra nhìn, giở giọng quái đản nói: “Còn chưa biết có phải có ta là người khóa cửa không mà cậu Hướng đã động thủ, lẽ nào không sợ đánh nhầm người sao?”
Hướng Quân từ nãy đến giờ số lần động thủ còn nhiều hơn số lần mở miệng, anh ta nghiêng đầu trừng mắt nhìn cô ta, giơ nắm đấm lên uy hiếp: “Cô có bản lĩnh thì nói thêm câu nữa!”
Cậu Hướng này từ trước đến giờ chưa từng phân rẽ phải trái, đúng sai. Đã vậy lúc đánh người còn không phân biệt nam nữ, An Thị Kiều không cam lòng vặn vẹo, uốn éo người nhưng cũng không dám lên tiếng nữa.
Có điều chỗ này cũng có mấy tên công tử không biết sợ, có người còn phụ họa theo lời An Thị Kiều, nói: “Anh Hướng, anh thế này không phải là đang ở thể hiếp người sao? Nếu đánh nhầm người, anh định làm gì…”
Lời còn chưa nói hết, Lâm Tuyết Nghi đã bò dậy khỏi mặt đất, chỉ vào Chu Hồng chửi ầm lên: “Con chó cái, Hướng Thu Vân có phải mẹ ruột của mày không, đến cọng lông của nó mà
mày cũng thè lưỡi ra liếm! Tao thừa nhận tao là người nhốt con điếm thổi Hướng Thu Vân trên sân thượng đấy, chúng mày làm gì được tạo?!”
Mọi người: “…”
Quả báo rơi xuống đầu!
Cậu công tử bột kia còn chưa nói hết câu đã tự giác nuốt lại lời định nói, gương mặt tuấn tú đỏ bừng lên.
“Có thể làm gì à? Ha!” Đôi mắt Hướng Quân đỏ ngầu, anh ta tiến lên phía trước đâm một phát vào mũi Lâm Tuyết Nghi: “Có thể khiến mày sống không bằng chết!”
Lâm Tuyết Nghi bị cú đấm này làm cho đầu choáng mắt hoa, mắt nổ đom đóm, máu mũi chảy ra che hết nửa khuôn mặt.
Cô ta dùng tay phải lau vết máu trên mặt, cúi đầu nhìn xuống, đang muốn chửi ầm lên thì đột nhiên bị Lâm Quỳnh Chi túm tóc giật ngược lại.
Lâm Quỳnh Chi đã thật sự bị chọc giận, Cô vốn định nắm tóc của Lâm Tuyết Nghi, vả lên mặt cô ta vài cái trút giận thay cho em gái.