Chương 200
“Hướng Thu Vân muốn chết, tôi đã gọi 120 nhưng cô ấy lại cầu xin tôi đừng gọi xe cấp cứu đến.”
Lời nói của nữ nhân viên cứ rành rọt, văng vẳng bên tai, từng câu từng chữ như mũi dao sắc bén cửa từng nhát một vào tim anh, máu me túa ra.
Trong lòng buồn bực khó chịu khiến anh không thể thở nổi, Hạ Vũ Hào nắm chặt tay đấm mấy cái vào tim mình nhưng chỉ vô ích.
Tít…
Đúng lúc này, điện thoại rung lên.
Hạ Vũ Hào vừa nhận điện thoại đã nghe thấy giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia: “Anh Hạ, tôi đã đến quán cà phê mà anh bảo, những manh mối tôi tìm được trong vụ tai nạn hai năm trước, toàn bộ đã được sắp xếp theo ý của anh.”
“Được rồi, bây giờ tôi sẽ qua đó ngay.” Yết hầu của Hạ Vũ Hào hơi chuyển động, đáy mắt anh là sóng ngầm sắp trào dâng.
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Vũ Hào định lái xe tới quán cà phê, kết quả lên xe mới nhớ ra giấy phép lái xe đã bị cảnh sát giao thông tạm giữ. Anh hơi cau mày, đành gọi tài xế lái xe trong nhà đến.
“Thiếu gia, đây đã là tốc độ nhanh nhất rồi, nếu phóng nhanh hơn nữa, tôi sẽ phải đi thi lại để lấy bằng lái đấy!” Mới đi được mười phút, tài xế không đếm nổi mình đã bị hối thúc mấy lần rồi.
Hạ Vũ Hào khẽ nhíu mày, lại giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, môi mỏng mím chặt.
Mười lăm phút sau, xe dừng trước cửa ra vào của quán cà phê.
Hạ Vũ Hào xuống xe, đi vào trong quán cà phê, bước chân nhanh hơn nhiều so với bình thường, tài xế vội đi theo sau lưng anh.
“Anh lên xe đợi tôi.” Hạ Vũ Hào dừng bước, nói với tài xe.
Tài xế “ồ” một tiếng, quay trở lại xe, trong lòng có chút khó hiểu. Trước kia bất kể cậu chủ đi bàn công chuyện gì, đều cho anh ta đi theo, không hiểu sao hôm nay lại ngăn anh ta vào? Chẳng lẽ cậu chủ có chuyện bí mật không thể để người khác biết?
Hạ Vũ Hào bước vào quán cà phê, trực tiếp bước đến trước mặt người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang ngồi ngồi trong góc trước ánh mắt của người phục vụ.
“Thứ đó đâu rồi?” Hạ Vũ Hào hỏi người đàn ông trước mặt.
Tào Diên chỉ xuống chỗ ngồi phía đối diện: “Tổng giám đốc Hạ, đừng nóng vội như thế, ngồi xuống rồi hãy nói, sự tình có chút phức tạp.”
Hạ Vũ Hào mím môi, ngồi xuống, đối diện với anh ta.
“Tổng giám đốc Hạ rất để tâm vụ tai nạn xe cộ này đúng không?” Tào Diên cười cười, đưa cho anh một túi đựng hồ sơ.
Hạ Vũ Hào nhận lấy túi hồ sơ, đang định mở ra thì nhân viên phục vụ đã bước tới, cười híp mắt nhìn anh hỏi: “Thưa các anh, xin hỏi các anh muốn uống gì?”
“Cho tôi một ly cappuccino, bỏ nhiều đường!” Tào Diễn nói.
Phục vụ vâng dạ rồi hỏi Hạ Vũ Hào: “Còn anh đây muốn uống gì a?”
“Một ly latte.” Hạ Vũ Hào dừng động tác mở túi hồ sơ lại, nói thêm một câu: “Phiền cô làm nhanh lên, cám ơn.”
Cô nhân viên phục vụ đáp ứng, nhanh chóng bưng một ly cappuccino và một ly latte tới, đặt chúng lên trên bàn nhưng không rời đi.
Hàng lông mày của Hạ Vũ Hào đã có chút sốt ruột, hồ sơ tổng hợp manh mối vụ tai nạn xe cộ đang ở ngay trước mặt anh: “Còn chuyện gì không?”
“Anh, có thể.” Gương mặt của cô phục vụ hơi đỏ lên, cố lấy hết dũng khí nói: “Có thể kết bạn wechat với tôi không a?”
Vậy mà Hạ Vũ Hào không chút do dự đáp: “Không thể.”
Cô phục vụ còn muốn nói gì đó nhưng Hạ Vũ Hào đã nói trước: “Chúng tôi còn có chuyện quan trọng phải bàn, cảm ơn.”
“… Được rồi.” Cô phục vụ miễn cưỡng rời đi. 11 Tào Diên chép miệng mấy cái, cô phục vụ xinh đẹp này đúng là không có mắt nhìn người.
Hạ Vũ Hào gạt ly cafe sang một bên, lúc này mới mở túi hồ sơ, lấy tài liệu bên trong ra.
“Tổng giám đốc Hạ đã không uống, tại sao anh còn gọi?” Tào Diên bưng cốc cappuccino lên uống một ngụm, híp mắt đầy hạnh phúc.