Chương 194

Bây giờ Hạ Vũ Hào mới hơi thả lỏng đầu óc, anh mím môi, tim đập nhanh, nhấc chân định bước vào phòng cấp cứu.

Bác sĩ Lưu duỗi chân ra ngăn anh lại, mệt mỏi nói: Bệnh nhân sẽ được đẩy đến phòng bệnh thường sau khi tỉnh lại. Anh có thể đi vào nói vài lời với cô ấy nhưng anh không được làm cô ấy kích động. Hơn nữa cô ấy đang rất cần nghỉ ngơi. Tốt nhất mọi người vào trong nói với cô ấy vài câu, hoặc không nói cũng được.

Vừa dứt lời hai y tá đang ngồi dưới đất đã đứng dậy đầy Hướng Thu Vận ra.

Ánh mắt của Hạ Vũ Hảo nhìn chăm chăm vào người của Hưởng Thu Vân, anh vỏ thức đi theo có “Hạ Vũ Hào, tôi cảnh cáo anh đừng tới đây!” Hướng Quân đứng chân trước mặt anh, hai tay nắm chặt cổ áo của anh nghiến răng nghiến lợi gần giọng nói. . Nói xong anh ta vội vàng đuổi theo thì đã muộn rồi.

“Vũ Hào”, Triệu Phương Loan bước đến gần anh, thở dài nói: “Mẹ không quan tâm đến chuyện giải quyết khúc mắc giữa con và Vân Vân nhưng bây giờ con bé không thể chịu kích thích, coi như mẹ van con đấy, tạm thời con đừng xuất hiện trước mặt con bé.

Ánh mắt của Hạ Vũ Hào nhìn thẳng vào bà, anh khẽ năm chặt tay không nói gì.

“Vũ Hào à… Triệu Phương Loan gọi tên anh lần nữa, đáy mắt mang theo vài phần cầu xin.

Bàn tay Hạ Vũ Hào buông lỏng, nằm chặt rồi lại buông lỏng, anh lạnh nhạt nói: “Vâng.”

Nghe vậy Triệu Phương Loan thở phào nhẹ nhõm, lo lắng nhìn về phía Hướng Thu Vân, Chu Hồng, Lâm Quỳnh Chi và những người giúp việc đi theo bà.

Ngoài hành lang ban nãy còn chật kín người, bây giờ chỉ còn lại Hạ Vũ Hào, Mộng Hàm và bác sĩ Lưu đang ngồi trên mặt đất.

Hạ Vũ Hào nhìn lướt qua ba chữ “Phòng cấp cứu”, anh mím môi đi về phía thang máy, bóng lưng cao to thoạt nhìn có chút chật vật và cô đơn.

Mộng Hàm đứng ở đó nửa phút, nói vài câu cảm ơn với bác sĩ rồi đi theo anh vào thang máy.

Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ.

Mộng Hàm tựa lưng vào thang máy, nghiêng người khoanh tay lại, nhếch môi cười nhìn anh: “Tổng giám đốc Hạ, anh còn muốn nói mình không có chút tình cảm nào với Hạ Thu Vân sao? Anh đã 24 tuổi đầu rồi, vậy mà còn thích chơi trò khẩu thị tâm phi, thật vô nghĩa.”

Lần này Hạ Vũ Hào không trực tiếp phủ nhận như trước mà anh chuyển chủ đề: “Bây giờ cô hãy nói rõ ràng chuyện trên sân thượng cho tôi biết.”

Đinh!

Thang máy lên tầng một.

Hạ Vũ Hào sải bước ra khỏi thang máy. Trước ánh mắt ngạc nhiên và tò mò của rất nhiều người, anh bước ra khỏi bệnh viện với bộ đồ ngủ nửa khô nửa ướt, chân đi dép lê, lái xe rời đi.

Mưa đã tạnh, bầu trời trong xanh, bầu không khí trong lành.

Mộng Hàm hít sâu một hơi, cô ta nhìn bầu trời duỗi cái lưng nhức mỏi, giữa hàng lông mày lộ ra vẻ lười biếng và hứng thú

Dựa theo tính cách của tổng giám đốc Hạ mà nói, anh ấy sẽ lịch sự mời cô ta lên xe nhưng bây giờ anh không nói gì đã lái xe đi thẳng… Ha ha, xem ra có người đang rối loạn trong lòng.

Trong phòng bệnh, Hướng Thu Vân nằm trên giường, sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy trắng, dáng người càng ngày càng gầy đối lập với bộ quần áo rộng rãi của bệnh viện.

Hướng Quân không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì mà chỉ dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào người cô, âm thầm rơi lệ. Dáng vẻ uể oải cùng với cách ăn mặc xuề xòa của anh ta trông rất buồn cười nhưng không ai cười nổi.

“Anh, em vừa được cứu sống đấy, không phải anh nên vui sao?” Đôi môi của Hướng Thu Vân hơi giật giật, đáy mắt không có chút vui vẻ nào, chỉ có nỗi mất mát không thể che giấu được.

Cô tưởng lần này mình chết chắc nhưng không ngờ lại được kéo ra khỏi cửa Quỷ Môn Quan… Sau khi xuất viện, cô lại phải bắt đầu cuộc sống vừa buồn tẻ, vừa lộn xộn, ông trời chưa bao giờ muốn để cô sống tốt.

Lâm Quỳnh Chi đưa một tờ khăn giấy cho Hướng Quân, cau mày nói: “Hướng Thu Vân vừa giữ được mạng sống, đây là chuyện tốt. Tại sao anh lại khóc? Nếu anh muốn khóc thì đi ra ngoài mà khóc. Không được phép khóc ở đây!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play