Tàn Độc Lương Duyên

Chương 167


2 năm

trướctiếp

Chương 167

“Hướng Quân là một người thẳng tính, ngay cả chút mềm dẻo cũng không có. Cậu không đề phòng cũng bình thường.” Chung Khánh Hiên đẩy gọng kính lên rồi nói: “Chẳng biết anh ta dạo này uống nhầm thuốc gì. Hết chạy tới tập đoàn họ Hứa làm việc, còn học người ta ra ngoài nói chuyện làm ăn. Kết quả hợp đồng cũng đọc không kỹ, còn bị người ta lừa.”

Hạ Vũ Hào ừ một tiếng giống như còn đang suy nghĩ gì đó: “Anh ta vì em gái mình.”

“???” Chung Khánh Hiên nhất thời cũng không nghĩ ra được: “Anh ta kinh doanh thì liên quan gì tới Hướng Thu Vân.”

Hạ Vũ Hào ngẩng đầu nhìn anh ta một lát mới chậm rãi nói: “Cậu? Một luật sư vàng? Những người đó chắc mắt bị mù hết rồi, không thì não bị úng nước cũng nên?”

“Hạ Vũ Hào, đời này của cậu có được một người bạn như tôi, cậu nên cảm thấy vui mừng đi, chỉ có tôi mới chịu nổi loại tính tình này của cậu!” Chung Khánh Hiên đẩy gọng kính, nghiêng người: “Hướng Quân học kinh doanh có phải là muốn cứu Hướng Thu Vân thoát khỏi ma trảo của cậu không?”

Hạ Vũ Hào quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Hướng Thu Vân đang đứng bên cạnh lan can đang quay người đưa lưng về phía anh, thân hình thon gầy, bóng lưng cô đơn, cơ bản không cách nào liên hệ được với dáng vẻ cô chủ kiêu ngạo của hai năm trước,

Lồng ngực không thể kiểm soát mà đau nhói, như thể đang bị hàng ngàn con côn trùng gặm cắn.

“Đau lòng sao?” Chung Khánh Hiền cũng nhìn theo hướng ánh mắt anh: “Cậu nói xem lần này Hướng Quân cho người hạ thuốc, sau đó để Hướng Thu Vân tới quyền rũ cậu, cậu cứ trực tiếp ngủ với cô ta rồi sau đó thuận theo tự nhiên ở bên nhau là được rồi.” Hạ Vũ Hào thu hồi ánh mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng vận về chăn bông: “Bọn họ gắn máy quay lén, muốn lấy đoạn video này ra uy hiếp tôi.”

“Hả?” Chung Khánh Hiên ngạc nhiên tới há miệng, thủ đoạn của hai anh em nhà này không được ổn cho lắm nhưng không thể không nói cách này rất đơn giản và hiệu quả nhưng mà độ nguy hiểm cũng cao.

Hạ Vũ Hào rũ mắt, ánh sáng mặt trời mờ nhạt chiếu lên người anh, làm cho nửa khuôn mặt anh bị chìm trong bóng tối: “Không đau lòng nhưng điều này đều là do cô ấy tự chọn lấy.”

Chung Khánh Hiền: “

“Tôi thật sự không thể nào hiểu nổi!” Chung Khánh Hiện không chút nào để ý tới hình tượng mà vò đầu mình: “Rốt cuộc hai năm trước cậu và Hướng Thu Vân đã xảy ra chuyện gì?”

Đối với một luật sư mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nặng mà nói, việc chỉ có biết kết quả của mà không thể biết rõ quá trình diễn ra sự việc của vụ án đó là điều quá mức dày vò.

Phanh!

Nhậm Gia Hân đạp bay cánh cửa, nhìn thấy Chung Khánh Hiền liền không chịu đựng nổi nữa mà oán giận: “Thầy ơi, anh không nên cứ luyên thuyên mãi như phụ nữ vậy được, anh rốt cuộc có đi ăn cơm hay không? Nếu còn không đi vậy tôi với Hướng Thu Vân đi trước, tôi đói bụng rồi, rất đói, rất đói đó!!!”

Nói xong cô ta liền hung dữ trợn mắt trừng Hạ Vũ Hào mấy cái nhưng anh giống như không nhìn thấy, khiến cô ta cảm thấy rất thất thổ.

“Đi đi đi, đi ngay đây.” Chung Khánh Hiên lập tức đem cái gọi là “chân tướng của án kiện” ném vào một góc xó xỉnh nào đó, sau đó nhanh chóng cầm theo túi công văn đi ra ngoài.

Hạ Vũ Hào ở phía sau gọi anh ta lại: “Tôi không lái xe, chờ tôi thay quần áo xong cậu chở tôi về nhà.”

Nhậm Gia Hân cúi đầu, trợn trắng mắt ghét bỏ.

“Không ở lại bệnh viện thêm hai ngày nữa sao?” Chung Khánh Hiền hỏi.

Hạ Vũ Hào: “Không được.”

“Vậy được rồi, cậu cứ đi thay quần áo trước đi.” Chung Khánh Hiên liếc mắt nhìn bình giữ nhiệt: “Cậu không uống canh gà sao, có phải còn chưa ăn tối không? Đúng lúc chúng tôi định ra ngoài ăn cơm này, hay là cậu cũng cùng đi ăn cơm với chúng tôi luôn rồi hãy về nhà?”

Lúc Nhậm Gia Hân nghe thấy anh ta muốn mời Hạ Vũ Hào cùng nhau đi ăn cơm thì lập tức muốn từ chối nhưng còn chưa kịp nở miệng thì anh ta đã nói xong rồi.

Cô ta trợn tròn mắt, cùng đi ăn cơm với một núi băng cái này khác nào trực tiếp muốn cô ta giảm béo chứ.

“Ừm, trên người tổng giám đốc Hạ đang có vết thương, mấy món như tôm hùm đất xào cay hay lẩu đậu phụ nấu cay đều là mấy món không ăn được, không tốt cho bệnh nhân!” Nhậm Gia Hân hắc hắc cười hai tiếng: “Tổng giám đốc Hạ vẫn nên về nhà ăn đi, bệnh nhân uống cháo là tốt nhất.”

Hạ Vũ Hào giống như không nghe thấy sự phản đối trong lời nói của cô ta, vẫn xuống giường lấy quần áo bước vào trong nhà vệ sinh: “Mọi người cũng không cần để ý tới tôi, muốn ăn cái gì thì kêu món đó, chỉ cần gọi cho tôi một phần canh hoặc cháo gì cũng được.” Vừa nói xong thì người cũng đã vào trong nhà vệ sinh, thuận tay đóng luôn cửa lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp