Chương 165

Hướng Thu Vân không chịu được sự làm nũng của cô ta, cuối cùng cũng đồng ý trước sự quấy rầy, nài nỉ đấy. Ba người cùng đi về phía phòng bệnh, Nhậm Gia Hân gần như bám dính lên người Hướng Thu Vân, líu ra líu rít không ngừng.

Chung Khánh Hiên lườm hai người mấy cái, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Cuối cùng, anh ta đen mặt xông lên, cứng rắn kéo Nhậm Gia Hân từ trên người Hướng Thu Vân xuống.

“Anh làm gì vậy?” Nhậm Gia Hân trừng anh ta.

Chung Khánh Hiện đẩy gọng kính, trả lời một cách thành thật: “Cô béo quá, sắp đè chết cô Hướng rồi.”

“!!!” Nhậm Gia Hân trợn tròn mắt, vội vàng cuống cuồng hỏi Hướng Thu Vân: “Thật sao?”

Hướng Thu Vân nhìn người đàn ông với ánh mắt đầy thù địch, như có như không thở dài rồi gật đầu.

Thấy vậy, cô gái đầy sức sống Nhậm Gia Hân lập tức như quả cà bị đánh dập. Cô ta đi phía sau hai người, cứ một bước lại thở dài ba bước nhưng cũng không còn bám dính lên người Hướng Thu Vân nữa. ba người tiến vào phòng bệnh, căn phòng rộng rãi, sáng sủa lập tức có hơi người hẳn lên.

Hạ Vũ Hào ngồi trên giường bệnh, ánh mắt lướt qua Chung Khánh Hiên, dừng lại trên người Hướng Thu Vân rồi lại thu về một cách tự nhiên: “Sao cậu lại tới đây?”

“Đại diện quần chúng nhân dân tới xem cậu chết chưa” Chung Khánh Hiên đi tới gần bàn, hít hà canh trong lồng giữ ẩm: “Canh gà mua ở đâu đấy, ngửi không tệ lắm.”

Canh gà trong chén vẫn chưa đụng, còn nóng hổi. Anh ta bưng chén lên uống hai ngụm: “Uống không tệ.”

Hạ Vũ Hào lướt anh ta một cái: “Mũi chó cũng không thính bằng cậu.”

“Cảm ơn đã khen ngợi, đây là cậu ghen tị mà thôi.” Chung Khánh Hiên giở công phu nói chuyện, lại uống hai ngụm: “Tôi nghe Mộng Hàm bảo suýt trúng động mạch, sao cậu tự ra tay với mình mà cũng ác như vậy?”

Hạ Vũ Hào không lên tiếng, chỉ ngước mắt lên nhìn về phía Hướng Thu Vân. Hướng Thu Vân giống như bừng tỉnh, tránh né ánh mắt của anh.

Thấy động tác nhỏ của hai người, Chung Khánh Hiên chậc chậc hai tiếng, đặt chén trong tay xuống rồi nói có phần ác ý: “Thật ra đâm đùi cũng không ảnh hưởng gì tới thằng em của cậu, làm sao…

Ánh mắt của Hạ Vũ Hào quá mức chèn ép, anh ta ho một tiếng rồi không nói tiếp.

Nhậm Gia Hân vẫn luôn rút sau lưng Hướng Thu Vân đột nhiên lò dầu ra, nói một câu không khiến người khác kinh ngạc tới chết thì thôi: “Đúng rồi, chỗ đó của đàn ông đau hơn những nơi khác nhiều. Không cần đâm, chỉ cần vặn một cái thì đã… Ngô ngô ngô!”

Chung Khánh Hiên xanh mặt đi tới trước mặt cô ta, bụm miệng cô ta lại: “Cô câm miệng lại cho tôi!” Hướng Thu Vân im lặng đứng một bên, không tham gia nói chuyện với mọi người.

“Tôi không có định chuyển giới.” Hạ Vũ Hào lạnh lùng liếc Chung Khánh Hiên một cái: “Nhưng nếu cậu muốn chuyển giới, tôi rất sẵn lòng cung cấp giải pháp tài chính”

Chung Khánh Hiên: “…”

Anh ta không hề nghĩ ngợi mà lập tức từ chối “ý tốt” của Hạ Vũ Hào.

Bỏ qua đề tài này, Nhậm Gia Hân lại lấm lét núp sau lưng Hướng Thu Vân, nhỏ giọng phàn nàn với cô: “Mỗi lần tảng băng cười, tôi đều cảm thấy có chuyện không lành. Lúc anh ta không cười, tôi cũng cảm thấy có chuyện không lành”

Hướng Thu Vân hững hờ ừ một tiếng, chuyên tâm nhìn mặt đất.

Nhậm Gia Hân cường điệu hóa, sợ hãi run rẩy cả người, hai tay vòng quanh ngực rồi nghĩ linh tinh: “Thật ra gọi tảng băng cũng không đúng, anh ta vẫn rất thích cười, mặc dù rất giả tạo… Ai nha, anh ta đang nhìn tôi! Có phải anh ta nghe được rồi không?”

Cô ta nhảy dựng lên, ngồi xổm xuống mặt đất, cả người co rút sau lưng Hướng Thu Vân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play