Chương 162
Xung quanh rối rít phụ họa, tất cả đều khen ngợi Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân bước vào thang máy, chứng kiến hai người công nhân tàn tật kia dùng sức vải tay với cô, trên mặt tràn đầy vẻ cảm kích. Cô nhìn bọn họ, khóe miệng từ từ cong lên, đáy mắt tràn đầy ý cười nhẹ.
Phòng bệnh của Hạ Vũ Hào ở lầu mười hai, là nơi của phòng bệnh VIP. Hướng Thu Vân đứng trước cửa một hồi mới từ từ nhấc tay gõ cửa một cái.
“Vào đi.” Âm thanh lạnh lùng của Hạ Vũ Hào truyền qua cánh cửa. hướng thu vẫn nhìn cánh cửa, liếm cánh môi khô khốc rồi đẩy cửa bước vào.
Thấy cô tiến vào, đôi mắt Hạ Vũ Hào lóe lên một cái, sau đó nhanh chóng cất món đồ chơi trong tay. Nhưng cho dù anh cất nhanh thì cô vẫn kịp thấy nó. Thứ mà anh cầm trong tay chính là dây chuyền ngọc bích của cô thứ mà lẽ ra nên nằm trong tay của quản lý cũ.
Hướng Thu Vân cắn môi, kìm nén nỗi hận trong lòng. Cô đi tới bên cạnh bàn, đặt lồng giữ ẩm lên bàn: “Chị Hàm có chuyện phải giải quyết nên bảo tôi tới đây!”
Hôm qua đuổi việc nhiều người như vậy, còn không biết Hạ Vũ Hào sẽ xử lý cô thế nào. Dù thế nào thì cũng sẽ không phải là khai trừ, vậy thì “tiện nghi” cho cô quá.
“Ừm.” Hạ Vũ Hào ừ một tiếng, ánh mắt dừng lên người cô một hồi, sau đó không lên tiếng.
Chỉ cần là nơi có anh, Hướng Thu Vân đều cảm thấy cả người không thoải mái. Cô cúi đầu, lưng căng cứng suốt hai mươi phút. Cho đến khi lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi, cô mới mở miệng: “Nếu tổng giám đốc Hạ không còn chuyện gì khác thì tôi…
“Tôi đói.” Hạ Vũ Hào nhẹ nhàng liếc cô một cái và cắt đứt lời cô. Sau đó, anh lại đeo dây chuyền ngọc bích lên cổ.
Hướng Thu Vân cau mày, không hề nhúc nhích.
Hạ Vũ Hào chống tay lên giường, ngồi dậy rồi nói: “Múc cho tôi chén canh gà.”
“… Được.” Hướng Thu Vân kiềm nén cơn phẫn nộ đang muốn xông ra ngoài, trầm giọng lên tiếng rồi tiến lên múc cho anh chén canh gà.
Cô thật sự không hiểu rõ, hôm qua anh vừa đẩy cô ra ngoài hành lang trong bộ dạng trần truồng. Làm sao hôm nay đứng trước mặt cô lại giống như chẳng có việc gì xảy ra? Hướng Thu Vân không yên lòng bưng chén canh gà tới trước mặt anh.
Hạ Vũ Hào không nhận lấy chén canh, ánh mắt chăm chú rơi lên vết đỏ trên cổ cô. Đôi mắt anh tối sầm lại, ngón tay thon dài đặt lên cổ cô. Anh lạnh lùng nói: “Làm sao đây?”
Cảm giác lạnh lẽo trên cổ khiến Hướng Thu Vân run rẩy, cô ngồi dậy, im lặng kéo cổ áo lên che đi vết đỏ.
Cô không muốn giải thích với anh, cũng không cần phải giải thích.
Dù có giải thích hay không thì thái độ của anh với cô vẫn như vậy.
“Hướng Thu Vân.” Hạ Vũ Hào nhìn vẻ mặt lãnh đạm của cô, lồng ngực như bị một cục bông đẫm nước chặn lại. Anh cởi một cúc áo ra nhưng vẫn không hít thở dễ dàng hơn: “Tôi đang hỏi cô đấy!”
Lông mi Hướng Thu Vân run lên. Cô ngẩng đầu nhìn anh một chút rồi nhanh chóng cúi xuống: “Có quy định cấp trên đặt câu hỏi, cấp dưới nhất định phải trả lời sao? Nếu như không có thì tôi từ chối trả lời vấn đề này.”
Ánh mắt Hạ Vũ Hào như chim ưng khóa chặt lấy cô, âm thanh anh có chút nặng nề: “Hướng, Thu, Vân Anh đặt tay lên giường, ngón tay gõ gõ trong vô thức. Hướng Thu Vân lại ngẩng đầu, lần này lại không cúi đầu nữa: “Thật ra ngài cũng không cần phải lớn tiếng như vậy, thính lực của tôi rất tốt, có thể nghe rõ. Xin hỏi ngài gọi tôi có việc gì không?”
Khóe miệng của cô có chút cong lên.
Trước đây cẩn thận từng li từng tí cũng không có chút tác dụng gì. Lúc nhìn thấy anh sầm mặt, nổi phẫn nộ, kiềm chế và hận thù lại trở thành cảm giác vui vẻ một cách kỳ diệu.
Có lẽ cô sắp bị anh ép tới điên rồi.