Chương 157
“Có phải cô đang buồn không?” Nhậm Gia Hân dù đơn thuần nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, bây giờ tâm trạng của Hướng Thu Vân không được tốt lắm.
Cô ấy nuốt một ngụm nước bọt, bứt rứt nói: “Có phải tôi nói gì cô không thích nghe không? Tôi… Tôi chỉ là nghĩ gì nói đó, không có ý gì khác. Cô đừng suy nghĩ nhiều nha.”
“Không phải không vui.” Hướng Thu Vân cố gắng mở môi nhưng đáy mắt vẫn rất âm u: “Cô Nhậm, cô quá đơn thuần. Sau này lúc kết bạn hay giúp đỡ người khác, tốt nhất cô nên hỏi ngài Chung trước, đừng để bị người khác lợi dụng. Nếu không thì bất kể là cô, bí thư Nhậm hay ngài Chung đều sẽ gặp phiền phức.”
Nhậm Gia Hân nhíu mày, bĩu mỗi rồi nói; “Nhưng tôi cảm thấy cô là người tốt!”
“Người tốt?” Hướng Thu Vân cười một cách mỉa mai. Bất kể là trước kia hay hiện tại, chưa hề có người nào dùng từ này để hình dung cô, đây giống như từ chuyên để tả Giang Hân Yên hơn.
Nhậm Gia Hân khẽ gật đầu: “Giác quan thứ sáu của phụ nữ ”
Im lặng.
Sắp đến giờ làm việc, thỉnh thoảng có nhân viên lướt qua bên cạnh hai người. Nhưng bất luận là nói chuyện hay đùa giỡn, khi đến gần hai người, ai cũng giảm nhỏ âm thanh lại, ngay cả bước chân và hô hấp cũng cố gắng nhẹ nhàng hết mức.
Sau một lúc, Hướng Thu Vân nói với Nhậm Gia Hân đang hoang mang: “Tôi không yếu ớt như cô Nhậm nghĩ, sau này cô không cần đến chăm tôi. Tôi phải đi làm, đi trước nhé.”
Lần trước cô nằm viện, Chung Khánh Hiện đã cảnh cáo cô, bảo người “có ý đồ khác” như cô tránh xa Nhậm Gia Hân một chút.
“Hướng Thu Vân? Hướng Thu Vân!” Nhậm Gia Hân nhảy lên gọi hai tiếng nhưng người phía trước không hề dừng dù chỉ một bước chân.
Cô ấy lại xị mặt xuống, nghĩ mãi không hiểu bản thân đã đắc tội với Hướng Thu Vân lúc nào.
Phút chốc, cô ấy vỗ đầu một cái như chợt nhớ ra cái gì. Cô ấy cầm điện thoại gọi một người.
Vừa kết nối, cô ấy lập tức chống nạnh và sư tử rống: “Thầy, có phải thầy nói gì với Hướng Thu Vân rồi không? Thầy đừng đổi chủ đề, tôi hỏi thầy, có, phải, không?” *
Lâm Tuyết Nhi với mái tóc thảm không nỡ nhìn chạy khắp năm mươi tiệm cắt tóc nhưng tất cả thợ cắt tóc đều bảo muốn nối tóc thì tóc phải dài ít nhất mười centimet.
Còn tóc của cô ta chỉ cỡ một hai centimet, có một vài chỗ thậm chí chưa được đến một centimet. Với kỹ thuật của bọn họ, bọn họ không thể nào nối tóc cho cô ta được. Mặc cho cô ta hứa hẹn trả bao nhiêu tiền thì vẫn không ai chịu nhận!
Lâm Tuyết Nhi chỉ có thể chấp nhận mua vài mái tóc giả. Nhưng lúc điên loạn đảo phượng với một ông chủ, ông ta nhất thời xúc động kéo tóc cô ta. Kết quả tóc giả bị kéo rơi, ông chủ bị kiểu tóc mới của cô hù phát sợ, thẳng tay cắt đứt mối quan hệ bao nhiêu với cô ta, con bảo người ta đánh cô một trận.
Lâm Tuyết Nhi càng nghĩ càng không cam tâm, vất vả lắm mới nghe được tin Hướng Thu Vân dụ dỗ Hạ Vũ Hào bị ném ra ngoài, muốn nhân cơ hội này sỉ nhục Hướng Thu Vân nhưng lại thất bại, suýt nữa còn bị đuổi khỏi club.
“Quản lý Chu, anh nhẫn tâm nhìn em bị Hướng Thu Vân ăn hiếp như vậy sao?” Trong phòng quản lý, Lâm Tuyết Nhi ngồi trên đùi của quản lý mới, đôi mắt quyến rũ như lua.
Đôi mắt của quản lý Chu dán chặt vào đồi núi cao ngất trước người cô ta, tay bóp mạnh bờ mông đầy đặn của cô ta mấy cái: “Anh làm sao nỡ để yên cho cục cưng chịu khổ như vậy. Nhưng em cũng biết đó, Hướng Thu Vân này… hai chúng ta không thể trêu vào nổi!”
Ông ta nuốt ngụm nước bọt, dứt lời lập tức muốn thân mật với Lâm Tuyết Nhi.