Tàn Độc Lương Duyên

Chương 154


2 năm

trướctiếp

Chương 154

“Có đúng không, chủ tịch Hướng?” Hướng Thu Vân lạnh lùng nhìn Hướng Bách Tùng.

Vu Tuệ Doanh nhịn không nổi, đôi mắt sưng đỏ tràn đầy khiển trách: “Thu Vân, bản thân con làm sai, sao lại đẩy tất cả lên trên người bố con? Chẳng lẽ ngay cả thứ cơ bản nhất con cũng không có sao?”

“Tôi thật sự nghe không nổi nữa!” Chu Hồng thay đổi sắc mặt, sau khi do dự một lát vẫn đứng bật dậy, phẫn nộ mà nói: “Trước đây Hướng Thu Vân làm công việc quét dọn, một ngày không nghỉ ngơi được mấy tiếng, làm việc gấp đôi người khác nhưng tiền lương vẫn thấp hơn. Đây chính là cách kiếm tiền nhẹ nhàng, nhanh chóng của các người sao?”

“Nói câu không dễ nghe, ông Hướng, à không, ngay cả bà Hướng, tôi và Hướng Thu Vân không hề có quan hệ máu mủ nhưng còn đối xử với Hướng Thu Vân tốt hơn bố mẹ ruột như cả người. Không nói đâu xa, ít nhất tôi cũng không đi ngậm máu phun người như các người! Tôi thật sự nghi ngờ liệu các người có phải bố mẹ ruột của Hướng Thu Vân hay không!”

Nhà họ Hướng có cơ nghiệp lớn, tuy rằng so ra kém nhà họ Hạ nhưng cũng là nhà quyền quý có tiếng tăm lấy lừng ở thành phố Bắc Hải.

Lại thêm chuyện Hướng Bách Tùng làm từ thiện nhiều năm, hai vợ chồng bọn họ bất luận trong giới thượng lưu hay người bình thường đều có địa vị cực cao, chưa từng bị mắng đi mắng lại như Chu Hồng làm với bọn họ.

Lúc này Vu Tuệ Doanh trước nay ôn nhu, chưa bao giờ quát người khác ở bên ngoài đã tức giận nói không nên lời.

Sắc mặt Hướng Bách Tùng cũng không dễ nhìn nhưng gia giáo lại không cho phép ông ta cãi nhau với một người thế hệ sau. Ông ta phẫn nộ vô cùng, hừ lạnh một tiếng, không muốn tiếp tục dây dưa với hai người Hướng Thu Vận mà Chu Hồng.

“Tao tử tế khuyên năm nhưng mày không nghe, đừng trách tạo ra tay ác độc!” Ông ta nói xong thì xoay người rời đi.

Hướng Thu Vân nhìn bóng lưng ông ta rồi thản nhiên nói: “Vậy xin ngài ra tay ngàn hung vạn ác một chút, nếu ngài thật sự khiến tôi rời khỏi club Mộng Hương được, tôi nhất định sẽ thuê tất cả biển quảng cáo để cảm ơn ngài.”

“Thu Vân, con… Vu Tuệ Doanh nhìn cô một cách lo âu, lời còn chưa dứt, bà ta đã rời đi trong tiếng thúc giục không ngừng của Hướng Bách Tùng.

Hướng Thu Vân xoa xoa môi, đi qua đóng cửa lại. Sau đó, cô ngồi lại lên giường, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.

Chu Hồng hít sâu một hơi, cũng không lên tiếng mà ngồi lên ghế nhìn cô.

Qua nửa ngày, Hướng Thu Vân mới ngẩng đầu nhìn cô ấy và nói: “Vừa rồi cảm ơn cô đã nói thay tôi.”

“Trong nhà tôi thường xuyên bị bố mẹ mắng một cách không phân đúng sai. Khi đó tôi rất mong có người nói thay tôi.” Đôi mắt Chu Hồng ửng hồng. Cô ấy lau khỏe mắt rồi khoát tay với Hướng Thu Vân: “Được rồi, đừng nhắc bọn họ nữa, kẻo mất hứng”

Reng…

Reng…

Lúc này chuông điện thoại Chu Hồng lại vang lên. Cô ấy bắt máy, nói một cách ác thanh ác khí: “Chẳng phải anh nói sau này sẽ không gọi điện thoại tiếp sao? Sao…

Cô ấy vừa nói vừa đi vào toilet rồi đóng cửa lại.

Trong lòng Hướng Thu Vân rối bời, chỉ cảm thấy thể xác tinh thần chưa bao giờ mỏi mệt đến thế. Cô nằm trên giường, hai tay đặt lên cái bụng bằng phẳng rồi từ từ nhắm mắt lại.

Thật sự mong có thể ngủ mãi không tỉnh, không cần phải đối mặt với những sự vật, con người đáng ghét kia nữa.

Nhưng không thể, ít nhất là thứ hai, Hướng Thu Vân lại không thể không mặc bộ đồng phục nhân viên vệ sinh kia lên người và đi làm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp