Chương 152
“Chủ tịch Hứa, bà Hứa, hai người cũng không hỏi vì sao Hướng Thu Vân lại làm vậy mà đã xông lên đánh cô ấy, chỉ trích cô ấy, mắng cô ấy. Hai người không cảm thấy bản thân quá đáng sao?!” Chu Hồng đứng trước mặt hai người, sắc mặt khó coi mà nói.
Hướng Thu Vân nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái, đáy mắt hiện lên chút kinh ngạc, không ngờ cô ấy sẽ đứng ra nói những lời này.
“Đây là chuyện của nhà chúng tôi, cô không hiểu rõ.” Hướng Thu Vân bị lời của Chu Hồng chọc giận tới mức đỏ mặt nhưng vẫn tự kiềm chế được, lúc nói chuyện với cô ấy rất dịu dàng, cũng không hề nổi giận.
Vu Tuệ Doanh lại rất khó chịu với Chu Hồng, bà ta lau nước mắt rồi bừng tỉnh: “Trách không được vì sao Thu Vân xưa nay không mạnh miệng với tôi và bố nó mà bây giờ lại nói chuyện hỗn hào như vậy. Có phải cô giật dây Thu Vân làm vậy với chúng tôi?”
Bà ta thật sự không thể chấp nhận nổi. Đứa con gái lúc trước bám dính, nũng nịu với bà ta bây giờ lại coi bà ta là kẻ thù.
Sắc mặt Chu Hồng tái xanh, cô ấy có rất nhiều lời thô tục để nói nhưng xét thấy nhà bọn họ có cơ nghiệp lớn, lại là bố mẹ của Hướng Thu Vân, cô ấy chịu đựng không mắng chửi.
“Tôi làm gì không liên quan tới cô ấy!” Hướng Thu Vân nhíu nhíu mày: “Mời hai vị đi đi, chỗ này của tôi không chào đón hai người.”
Hướng Thu Vân nói không hề nể tình chút nào.
Nghe tới đây nước mắt của Vu Tuệ Doanh lại lần nữa tràn mi. Bà ta nhìn con gái rồi nức nở nói: “Thu Vân, con thật… thật sự muốn chia rõ ranh giới với bố mẹ sao…
“Nếu không phải mày làm bại hoại thanh danh nhà họ Hướng, mày nghĩ chúng tao sẽ tới cái nơi này tìm mày sao?” Hướng Bách Tùng cắt ngang lời bà ta, nhìn Hướng Thu Vân một cách vô cùng chán ghét rồi cứng rắn nói: “Hôm nay tao nói một câu: Mày nhất định phải rời khỏi club này, rời khỏi thành phố Bắc Hải, đồng thời vĩnh viễn không được quay về nơi này!”
Vu Tuệ Doanh nước mắt lưng tròng, kéo lấy ống tay áo ông ta: “Chỉ cần Thu Vân rời khỏi club này đã tốt rồi, vì sao anh còn muốn nó rời khỏi thành phố Bắc Hải? Con bé chỉ mới hai mươi tuổi, trong tay chỉ có một tấm bằng cấp ba. Anh đuổi con bé ra khỏi thành phố Bắc Hải thì nó ăn gì, uống gì?”
“Mẹ chiều con hư!” Hướng Bách Tùng tức giận nhìn bà “Chính là bà đã dung túng nó một cách vô điều kiện, mới dạy nó thành ra cái dạng này!” Vu Tuệ Doanh không lên tiếng, chỉ có nước mắt lã chã rơi xuống.
“Hướng Thu Vân, mày nghe rõ lời tạo chưa?” Hướng Bách Tùng lại quay sang nhìn Hướng Thu Vân, giống như đang nhìn thứ đồ vật bẩn thỉu gì đó.
Chu Hồng siết chặt tay, muốn đi lên nói giúp Hướng Thu Vân vài câu nhưng lại sợ đắc tội nhà họ Hướng quá hung ác. Cô ấy do dự mãi, đứng im không hề nhúc nhích.
Hướng Thu Vân cười phù một tiếng, giữa hai lông mày đều là sự trào phúng: “Tôi đã không còn là người của nhà họ Hướng. Tôi ở đâu, làm gì thì chủ tịch Hướng không có tư cách quản lý. Còn nữa, thành phố Bắc Hải không phải của nhà họ Hướng, ngài dựa vào cái gì mà bắt tôi rời đi?”
Thấy Hướng Bách Tùng lại sắp tức giận, Vu Tuệ Doanh lo lắng cho cơ thể của ông ta nên vội vàng tiến lên một bước rồi nói: “Thu Vân, con thân là một đứa con gái lại làm việc ở club Mộng Hương. Con biết người ngoài nói con như thế nào không? Coi như con nghe lời khuyên của mẹ, rời khỏi nơi này đi.”
Bà ta nói là lời khuyên nhưng đáy mắt đều là sự không đồng ý, thậm chí còn có quở trách và xấu hổ.
Nói cho cùng, thái độ của bà với việc Hướng Thu Vân làm việc ở club Mộng Hương thật ra cũng giống Hướng Bách Tùng, đều cảm thấy đứa con gái này mất mặt, xấu hổ. Chỉ là cách nói chuyện của bà có hơi uyển chuyển mà thôi.