“Anh Vũ Hào, em vào nhé…”
Giang Hân Yên đang chống nạng và đứng ở ngoài cửa, cánh tay vẫn đang giữ ở tư thế mở cửa.

Rõ ràng cô ta đang rất nóng vội, nóng lòng muốn chứng minh điều gì đấy nên đã quên mất phép tắc.

Hạ Vũ Hào định thần lại thì nhíu mày: “Tại sao cô lại đến đây? Không phải hôm nay tập phục hồi chức năng sao?”
Giang Hân Yên rõ ràng đã nhìn thấy Hướng Thu Vân, khẽ sững sờ trước rồi sau đó nhìn đi chỗ khác.

Ánh mắt cô ta lại rơi lên người của Hạ Vũ Hào, nhìn thấy cổ áo sơ mi rộng mở và đôi môi có vết máu của anh, cho dù là kẻ khờ cũng biết vừa rồi họ đang làm những gì, huống hồ cô ta không những không phải mà còn đến đây với sự chuẩn bị sẵn sàng.

Cô ta nhíu đôi chân mày lá liễu lại, biết rõ vẫn cứ hỏi: “Anh Vũ Hào? Cô ta ra tù khi nào vậy? Tại sao anh lại ở cùng với cô ta thế?”
“Hừ…” Hạ Vũ Hào không trả lời, mà ngược lại giơ tay lên cài lại áo sơ mi, cúi mắt hỏi ngược lại:
“Không phải cô đã biết rồi sao? Tống Như nói cho cô biết đúng chứ, nếu không thì tại sao cô lại chạy đến đây vào nửa đêm nửa hôm?”
“Em…” Giang Hân Yên hai mắt khẽ ửng đỏ, lộ vẻ đáng thương: “Em biết cô ta ở Club Mộng Hương nên đến đây, nhưng em không biết anh sẽ ở cùng với cô ta và làm…”
Cô ta có chút nói không nên lời, cắn lấy môi hồng và lo sợ bất an nói: “Anh Vũ Hào, cô ta là Hướng Thu Vân đấy, cô ta lúc đầu muốn giết chết em đấy! Anh đã quên rồi sao…”
Khi nghe đến đây, Hướng Thu Vân không khỏi nhíu mày, cúi đầu im lặng chỉnh chu lại áo quần của mình, sau đó thì đứng dậy và từng bước một đi ra ngoài.

“Có thể tránh ra không?” Cô đứng ở sau lưng hai người họ và nhẹ nhàng lên tiếng.

Giang Hân Yên ngẩng đầu lên và nhìn sang cô, vẻ mặt đau khổ nói: “Hướng Thu Vân, cô ghét tôi như vậy, hai năm trước cô hại tôi vẫn chưa đủ sao? Tại sao ra tù rồi lại xuất hiện ở ngay trước mặt chúng tôi thế? Rốt cuộc cô muốn làm cái gì…”
Nhìn thấy sắc mặt của Hướng Thu Vân khẽ thay đổi, Hạ Vũ Hào nhướng mày và lên tiếng ngắt lời của Giang Hân Yên: “Là tôi cho cô ta đến Club Mộng Hương.


“Anh Vũ Hào?” Giang Hân Yên sững sờ, có chút khó tin: “Tại sao?”
Hạ Vũ Hào nhìn lấy Giang Hân Yên và chế nhạo nói: “Anh em nhà các người dường như đều rất thích hỏi tôi tại sao về vấn đề thuê người gì nhỉ? Sao nào? Nhà họ Hạ muốn dùng người gì cũng cần phải báo cáo với nhà họ Giang sao?”
Hướng Thu Vân ngẩng đầu lên nhìn lấy Giang Hân Yên, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau vào hai năm sau.

Cô quan sát lấy Giang Hân Yên, ngoại trừ cây nạng trên tay ra thì Giang Hân Yên không khác là bao so với hai năm trước, vẫn là dáng vẻ trông như một cô công chúa nhỏ bé yếu ớt.

Nhưng cô thì thê thảm vô cùng, tự mình cười chế giễu: “Giang Hân Yên, hai năm trước là ai hại ai, cô đến khi nào mới có thể nói ra sự thật đây?”
“Cái gì?”
Sắc mặt của Giang Hân Yên trở nên trắng bệch, cắn chặt môi và khóc lóc: “Hướng Thu Vân, tại sao đến bây giờ vẫn còn nguỵ biện? Rốt cuộc tại sao cô lại nhẫn tâm muốn giết chết tôi như vậy?”
Rốt cuộc là ai không biết hối lỗi đây? Hướng Thu Vân không thèm tranh cãi với cô ta, cho dù có tranh chấp như thế nào thì Hướng Thu Vân cũng đã ngồi hai năm tù và mất một cái chân cũng là chuyện đã đành rồi, ai sẽ tin cô chứ?
Chỉnh chu lại bộ quần áo vệ sinh trên người, cô hờ hững nhún vai: “Đã hai năm trôi qua rồi, tôi không muốn phân chia đúng sai với cô.

Bây giờ tôi vẫn còn việc để làm, không làm phiền hai người nữa.


Sau khi nói xong, cô đi vòng qua họ và rời khỏi căn phòng.

Hạ Vũ Hào nhìn lấy bóng lưng của cô, trong mắt hiện lên một ý nghĩ khó hiểu.

Giang Hân Yên nhìn thấy rõ toàn bộ biểu cảm của anh, có một nỗi bất an từ trong lòng dâng lên.

Cô ta vươn tay ra khoác lấy cánh tay của anh, cố gắng khiến cho mình trông nhu mì vô tội:
imgwebtruyen.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play