Tàn Độc Lương Duyên

Chương 144


2 năm

trướctiếp

Chương 144

Ông ta vỗ vai Hạ Vũ Hào, nhìn Giang Hân Yên một cái nhìn đầy ẩn ý, sau đó rời khỏi phòng bệnh dưới sự thúc giục liên tục của mẹ Giang.

Lúc này cửa phòng đã đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Hạ Vũ Hào và Giang Hân Yên.

Giang Hân Yên lau nước mắt trên mặt, cố gắng mỉm cười, nói: “Em không sao, anh Vũ Hào ở công ty cả ngày mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi đi, em sẽ không tự sát vì không thể múa nữa đâu.”

Hạ Vũ Hào nhìn thẳng chm chắm vào cô ta, im lặng.

“Được rồi, em thừa nhận là bị gãy chân không thể múa nữa đối với em rất đả kích, nhưng em sẽ không bao giờ tự sát.’ Giang Hân Yên cười khổ.

Cô ta cắn môi, vẻ mặt buồn bã: “Em chỉ không ngờ là Hướng Thu Vân sẽ đẩy em vào chỗ chết chỉ vì cô ta nghĩ là anh thích em… Bị bạn tốt đối xử như vậy, em rất đau lòng.”

Nói xong cô ta ngẩng đầu lên, giả bộ vô tình nhìn Hạ Vũ Hào, nhưng cô ta không ngờ là anh cũng đang nhìn cô ta liền vội vàng cúi đầu xuống, mặt và tai đã đỏ bừng Chuyện giữa Hướng Thu Vân và Giang Minh Thắng đã khiến Hạ Vũ Hào đủ bận tâm rồi, kết quả hôm nay lại xảy ra thêm một chuyện Hướng Thu Vân ‘đụng ngư: Anh nhìn Giang Hân Yên bằng ánh mắt lạnh lùng: “Hướng Thu Vân rất ngốc sao? Lúc nào đụng cô lại không đụng, cứ nhất định phải đụng cô trước mặt nhiều người như vậy vào ngày sinh nhật của cô ta?”

“Hôm qua anh Vũ Hào đã nghỉ ngờ em, hôm nay vẫn nghỉ ngờ em?” Giang Hân Yên chỉ vào mình, tủi thân xen lẫn tức giận và tuyệt vọng: “Mong muốn lớn nhất trong cuộc đời này của em là trở thành một vũ công thực thụ, biểu diễn trước mặt mọi người trên toàn thế giới: “Chẳng lẽ em lại đi đánh cược mạng sống này, có nguy cơ mạo hiểm tính mạng hoặc bị tàn phế để hắt nước bẩn lên người Hướng Thu Vân? Em là cái gì chứ?”

Hạ Vũ Hào không vì lời nói của cô ta mà thay đổi ý định, cười lạnh nói: “Tôi không phải là cô, làm sao tôi biết được cô nghĩ gì?”

“Anh Vũ Hào vẫn không tin… tưởng em sao?” Hai mắt Giang Hân Yên đầy vẻ không tin, nước mắt lại không kìm được chảy xuống, cảm thấy vô cùng buồn bã: “Hướng Thu Vân và anh trai em đã làm chuyện có lỗi với anh, tại sao anh lại còn đối tốt với cô ta như vậy?”

Nghe vậy, Hạ Vũ Hào cau mày đột ngột đứng lên, giọng nói lạnh hơn trước một chút: “Chuyện của tôi và cô ta không cần cô xen vào.”

“Anh yêu Hướng Thu Vân, cho nên cô ta chân đạp hai thuyền anh vẫn không thể buông bỏ cô ta, thiên vị cô ta đúng không?” Trong mắt Giang Hân Yên phản chiếu hình bóng của anh, ngón tay nắm chặt bộ đồ bệnh nhân trên người, không cam lòng, uỷ khuất, tức giận và ghen tị Hạ Vũ Hào không nhìn cô ta, không chút do dự phủ nhận: “Không có!”

“Vậy tại sao anh Vũ Hào không tin em?” Giọng nói nhẹ nhàng đầy đau khổ của Giang Hân Yên: “Nhiều người đã thấy chuyện Hướng Thu Vân lái xe đụng em, chẳng lẽ em lại đế Hướng Thu Vân lái xe đụng em sao?”

Hạ Vũ Hào lạnh lùng liếc cô tư một cái, nói: ‘Cô không cần Hướng Thu Vân lái xe đụng cô, cô chỉ cần động tay động chân với phanh xe của cô ta, sau đó chủ động lao vào đầu xe cô ta thì đã có thể rồi”

Hướng Thu Vân ngày thường chỉ càn quấy một chút, quấn người một chút nhưng cô không bao giờ có gan giết người, anh có thể thấy được bộ dáng của cô khi cầm dao giết con gà còn không xong.

Im lặng.

Mắt họ chạm nhau, không ai lên tiếng.

Không khí trong phòng bệnh như bị người ta rút hết, khiến hô hấp trở nên khó khăn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp