Chương 137

Hạ Vũ Hào gật đầu, cầm lấy thẻ đen và hộp quà xoay người ra khỏi cửa hàng. Vừa ra tới, điện thoại đã rung lên.

Khóe môi vô ý cong lên một độ cung nhỏ, lấy điện thoại ra, vừa thấy rõ hai chữ Hân Yên khóe môi lại hạ xuống, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

Thấy vậy người đàn ông mặc vest, đi giày da đứng bên phải vội vàng nói: “Sắp đến ngày Quốc khánh rồi, ngoài hoạt động giảm giá, trung tâm thương mại cũng đã sắp xếp..”

Chỉ mới bắt đầu điện thoại lại rung lên, là của Hạ Vũ Hào.

Hạ Vũ Hào nói lời xin lỗi, lấy điện thoại ra nhìn tên người gọi tới, hơi nhíu mày rồi kết nối: “Sao vậy?”

“Anh Vũ Hào, Hướng Thu Vân say rồi, anh tới đón cô ấy đi” Giọng nói nhẹ nhàng xen lẫn lo lắng của Giang Hân Yên.

Hạ Vũ Hào mím môi, dưới mắt lóe lên một tia u ám: “Ở đâu?”

“Nhà của em” Giang Hân Yên nói: “An Thị Kiều và Dương Lan cũng ở đây, ba người say rượu như vậy em thực sự không thể chăm sóc hết được. Nếu mẹ em nhìn thấy bọn em uống rượu như thế này, em sẽ bị mắng mất”

Hạ Vũ Hào nói: “Bây giờ tôi qua ngay” rồi cúp điện thoại.

“Tôi còn có việc, mọi người cứ tiếp tục báo cáo với phó tổng giám đốc Dương” Anh nói với đám người phía sau, cầm đồ rồi chuẩn bị rời đi.

Nhưng phó tổng giám đốc Dương đã ngăn anh lại: “Tổng giám đốc Hạ, có thể mượn một bước nói chuyện được không?”

Hạ Vũ Hào nâng cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ, trầm mặc đi vài bước đến bên cạnh.

“Có cậu cả Hạ bọn họ quấy rối, dự án vườn hoa ánh mặt trời lần trước ngài làm không hoàn hảo lắm, bên phía chủ tịch đối với ngài cũng không quá hài lòng”.

“Bây giờ sắp tới ngày Quốc khánh, chuyện ngài vì việc riêng mà rời đi sẽ sớm. đến tại đám người của cậu cả Hạ, bọn họ lại đến trước mặt chủ tịch cáo trạng, lúc đó chiếc ghế tổng giám đốc này của ngài sẽ rơi vào tay ai còn chưa biết đâu” Phó tổng giám đốc Dương đứng bên cạnh anh, nghe đến mơ hồ, nhưng gần như cũng có thể đoán được kết quả.

Hạ Vũ Hào lại nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Nói xong rồi?” Phó tổng giám đốc Dương gật đầu.

“Nếu vì chút chuyện nhỏ này mà ông nội muốn cắt chức tôi, thì tôi đây cũng không còn gì để nói. Chuyện còn lại giao cho anh, trước sau giờ tối, gửi cho tôi. một bản kế hoạch thị trường tiêu thụ Quốc khánh” Nói xong Hạ Vũ Hào trực tiếp rời đi.

Phó tổng giám đốc Dương thở dài thườn thượt nhìn theo bóng lưng đang khuất dần của anh.

Hai mươi phút sau, Hạ Vũ Hào lái xe đến nhà họ Giang. Anh xuống xe đi vào biệt thự của nhà họ Giang, hỏi người giúp việc trong phòng khách: “Hướng Thu Vân đâu?”

Hai người giúp việc đưa mắt nhìn nhau, một người trong đó bước tới nói: “Mời ngài đi theo tôi”

Hạ Vũ Hào ừ một tiếng, cầm hộp nhẫn đi theo phía sau người giúp việc bước lên cầu thang xoắn ốc, lên đến tầng ba liền rẽ phải đi vào căn phòng thứ nhất.

“Hướng Thu Vân?” Hạ Vũ Hào cùng lúc đẩy cửa vào hô lên một tiếng, do dự không biết có nên nhân lúc Hướng Thu Vân đang say rượu mà trực tiếp đeo nhẫn cho cô luôn không, hay là chờ đến sinh nhật ngày mai của cô.

Không có ai trả lời.

Căn phòng trống rỗng, cửa sổ mở ra một khe hở, khi gió thổi rèm cửa màu lam nhạt bay phấp phới mang theo hương hoa.

Khuôn mặt điển trai của Hạ Vũ Hào hơi trầm xuống, anh quay đầu nhìn người giúp việc phía sau, giọng nói có chút lạnh lùng: “Hướng Thu Vân đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play