Chương 106

Hướng Thu Vân rụt chân vào trong váy, dùng vạt váy lễ phục che khuất hẳn chân trái của mình và khẽ “có” một tiếng.

“Vậy bác sĩ nói như thế nào?” Thím Thẩm ghé đến gần mặt cô, đôi mắt ngập tràn phấn khích: “Có phải còn có thể chữa được không? Cháu ngoại của thím là chuyên gia về phương diện này, bây giờ đang học chuyên sâu bên Mỹ. Thím bảo thằng bé về đây xem cho cháu”.

Nghĩ đến lời cảnh cáo của Hạ Vũ Hào, Hướng Thu Vân mím môi, không nói gì.

“Thím nói đến đây là cháu lại tức” Hướng Quân bỗng dậm mạnh cây chổi trên xuống đất, cũng không buồn để ý sợi mì bắn tung toé lên chân: “Hạ Vũ Hào chính là một thằng tâm thần, biến thái, khốn nạn, nhát cáy. Anh ta đánh gãy chân em gái cháu, nhưng lại không cho con bé đi chữa trị” .

Anh ta nhổ nước một ngụm nước bọt xuống đất, gương mặt tuấn tú tức giận đến đỏ bừng: “Mẹ chứ, ông đây chúc mày ra đường bị xe tông, tốt nhất biến thành một kẻ tàn phế còn cả đời không cương lên nổi, vừa gãy chân vừa gãy luôn đường con ch…”

“Này này này này, thím cắt ngang một chút.” Thím Lưu giơ tay ý bảo tạm ngưng, nghiêm túc nói: “Thật ra thím cảm thấy tổng giám đốc Hạ đánh gãy chân Thu Vân lại là chuyện tốt”.

Bà ấy vừa dứt câu, Hướng Quân đã định giơ cây chổi bẩn thỉu ở trong tay lên, Lâm Quỳnh Chi hậm hực ngăn anh ta lại: “Anh… anh nghe thím Lưu nói cho hết lời cũng chưa muộn”.

Hướng Thu Vân không nói gì cũng không làm gì, mặt cắt không một giọt máu, ánh mắt tràn đầy không dám tin.

Cạch!

Cây chổi bị ném lên trên bàn.

Hướng Quân “lạch cạch” kéo ghế dựa qua ngồi, gương mặt tuấn tú tái xanh: “Thím nói năng cho cẩn thận. Ba mẹ cháu làm gì không đúng với Thu Vân cháu còn chửi nữa chứ đừng nói là thím”

“Ranh con láo toét, nói chuyện với người lớn thể đấy hả?” Thím Lưu đứng lên Vỗ cái đét lên gáy Hướng Quân: “Cháu còn định đánh thím hay thế nào?”

Hướng Quân ôm đầu, gương mặt tuấn tú đỏ bừng lên. Lắp bắp “Thím… thím… thím” nửa buổi không nói tiếp nổi..”

“Lần nào cũng không chịu nghe người ta nói cho xong” Thím Lưu trừng Hướng Quân, thở phì phò ngồi xuống, lại nhìn Hướng Thu Vân chậm rãi nói: “Tuy cô Giang nói không kiện cháu, nhưng người nhà họ Giang đều hận không thể ăn tươi nuốt sống cháu”

Hướng Quân tức giận gầm lên: “Thì có liên quan gì đến chuyện thằng khốn Hạ Vũ Hào đánh gãy chân của em gái cháu đâu? Anh ta.”

“Anh có thể yên lặng nghe thím Lưu nói xong được không?” Lâm Quỳnh Chi đưa tay đến bên sườn eo của anh ta và nhéo một cái.

Hướng Quân đau đến nhe răng trợn mắt, nhỏ giọng lầm bầm than thở.

“Nếu không phải chân cháu bị tổng giám đốc Hạ đánh gãy thì người nhà họ Giang nén giận như vậy sao có thể đồng ý để cho cháu ngồi tù hai năm được? Bọn họ phải làm cho cháu ngồi trong tù cả đời!” Nói đến câu cuối cùng, giọng thơm Thẩm cất cao lên rất nhiều.

Hướng Thu Vân siết chặt nắm tay, khớp xương dùng sức đến trắng bệch: “Cho nên..” Cô dừng lại một chút, khó khăn nghẹn từ cổ họng ra một câu: “Thím cảm thấy cháu phải cảm ơn anh ta nữa sao?”.

Cô còn phải mang ơn một người dùng cây gậy đánh golf đánh gãy chân của cô, không cho phép cô đi điều trị mà ném cô vào trong tù nữa sao?

“Thím không có ý này, Thu Vân đừng nóng nảy” Thím Lưu vuốt lưng cô xoa dịu: “Thím chỉ muốn nói là mặc kệ tổng giám đốc Hạ kia ôm tâm tư biến thái gì thì cháu cũng coi như trong cái rủi có cái may là được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play