Tuy nói là giam lỏng, nhưng thực tế, Nhuận Ngọc cũng không hạn chế tự do của Húc Phượng. Y cho phép Húc Phượng tự do đi lại, cũng cho phép hắn gặp gỡ người ngoài.
Húc Phượng gặp lại Cẩm Mịch.
Hoa giới bốn mùa quanh năm như mùa xuân, từng chùm hoa nở rộ, sắc tím rực rỡ, rủ xuống như cành liễu lay động theo gió, lá cây xanh non, nụ hoa phấn hồng,... tất cả đan xen thành một khung cảnh mĩ lệ, gió xuân mang theo hương thơm, đẹp đến không tưởng.
Húc Phượng nhớ tới lần gặp mặt đầu tiên, cũng là ở giữa khung cảnh mùa xuân ấm áp.
Thiếu nữ dung nhan không đổi, chỉ là thiếu đi vẻ thiên chân phóng khoáng ngày trước, thần sắc bi thương. Vừa nhìn thấy hắn, vành mắt liền đỏ như muốn rơi lệ.
- Phượng Hoàng… Xin lỗi ngươi, lúc ấy ta bị thù hận che mờ mắt, mới…
- Được rồi, ta đều đã biết, không trách ngươi.
Thanh âm vẫn quen thuộc như vậy, chỉ là không còn pha trộn một chút cảm tình nào.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, thiếu nữ cảm thấy trên má có chút lạnh lẽo, lúc này nàng mới phát hiện, lệ vương trên má từ bao giờ. Nàng cố mỉm cười, hai hàng lệ chảy dài.
- Phượng Hoàng… Tha thứ cho ta, không thể yêu ngươi. Ngày trước, ta không biết yêu hận, chỉ cảm thấy người đó tốt, có thể đem lại cho ta cảm giác vui vẻ, có thể cho ta linh lực, ta coi đó là thích, cho nên, ta thích ngươi. Và cũng giống như thích ngươi vậy, ta cũng có thể thích bất kì người nào khác… - Nàng dừng lại một chút: - Hiện giờ, ta vẫn như vậy, không biết yêu là gì. Nếu yêu khiến cho vai đeo thêm gánh nặng, làm cõi lòng ngươi tràn đầy áy náy, làm trái tim ngươi đau đớn muốn chết, vậy đó còn là yêu sao? Ta không biết… Ta thật sự không biết…
Húc Phượng lắc đầu:
- Không phải.
Có những người cảm thấy vui vẻ khi đeo gánh nặng, hưởng thụ cảm giác vui sướng khi đã khổ tận cam lai, nhưng cũng có những người số phận trời sinh nhẹ nhàng, vô lo vô nghĩ, không cần lựa chọn, không gì đáng hận. Người sống một đời, điều mấu chốt là khiến bản thân cảm thấy vui sướng.
Mặt trời bắt đầu lặn, Húc Phượng nhìn theo bóng nàng rời đi, thiếu nữ nắm tay người khác, từ bóng dáng hai người họ, hắn nhìn thấy mình năm đó.
Đã từng quý trọng từng phân yêu thương, cảm thấy tình cảm của mình trên đời là độc nhất vô nhị, không ai có thể so với hai người, yêu đến sâu đậm, không gì có thể chia rẽ. Hiện giờ, tình cảm đó lại trở nên bình thường như vậy, tất cả chỉ là rung động thời thiếu niên, chỉ có hắn tự mình đa tình, pha trộn quá nhiều nên phỏng đoán sai lầm. Ngươi không yêu nàng, tất nhiên sẽ có người khác yêu nàng. Nàng không yêu ngươi, cũng sẽ có người khác yêu ngươi.
Thật bình thường, giống như một đoạn tình cảm héo rũ theo lẽ tự nhiên, giống như lá rụng hắn đạp lên dưới chân.
Húc Phượng gặp lại Đồ Diêu.
Tử Phương Vân cung đã mất đi vẻ náo nhiệt ngày nào, quạnh quẽ tịch liêu, chúng tiên đi ngang qua, đều nhẹ bước lảng tránh.
Binh lính canh gác nghiêm ngặt, nhưng có lẽ trước đó Thiên đế đã ra thông báo, nhìn thấy Húc Phượng một thân y phục đen bước tới, biết điều mà tránh ra, tạo thành một lối đi nhỏ.
Nữ nhân ban đầu kinh ngạc, cho rằng Thiên đế tới, nói vài câu ác ý, về sau nhận ra hơi khí Phương Hoàng quen thuộc, ánh mắt từ lãnh đạm chuyển sang hốt hoảng, rồi cuối cùng là kích động khó có thể ngăn chặn. Mẫu tử gặp nhau, ôm nhau khóc nức nở.
Nữ nhân khóc không nói nên lời, đợi bình tĩnh lại mới hỏi Húc Phượng mấy ngày qua ở đâu, ta nghĩ rằng con đã chết, Nhuận Ngọc có biết con còn sống không?
Húc Phượng do dự, nhưng vẫn trả lời đúng sự thật:
- Sau khi sống lại, con vẫn luôn ở Thiên giới. Nhuận Ngọc biết con còn sống. Mẫu thần không cần lo lắng, y đối xử với con rất tốt.
Đồ Diêu sửng sốt, tựa như đã hiểu ra điều gì.
Là Thiên hậu mấy ngàn năm, nàng biết rõ phương pháp tra tấn kẻ thù hiệu quả nhất không phải là giết chết, cho đối phương một kết thúc thống khoái, mà là để người đó tồn tại, tận mắt chứng kiến người mà mình hận đến tận xương tuỷ đứng trên đỉnh cao quyền lực, từ đó cảm thụ nỗi thống khổ sống không bằng chết.
Húc Phượng nhìn thấy trong mắt mẫu thần tràn ngập hận ý, áp đảo tất cả các loại tình cảm khác.
- Húc Phượng, giết y, giết y! Quãng đời còn lại của mẫu thần không còn mong muốn nào khác, chỉ muốn nhìn thấy Nhuận Ngọc chết trong tay con.
Húc Phượng đẩy bả vai của Đồ Diêu, tách ra một ít khoảng cách giữa hai người. Không khí rơi vào im lặng. Đợi cho ý muốn báo thù trong mắt nữ nhân tạm lắng xuống, hắn lắc đầu, nói Nhuận Ngọc là huynh trưởng của con.
- Húc Nhi, bây giờ là lúc nào rồi mà con còn phân biệt không rõ điều gì mới là quan trọng nhất? Nhuận Ngọc là huynh trưởng của con, nhưng y cũng là kẻ thù giết cha tù mẫu của con. Y còn tính kế đẩy con vào chỗ chết. Nếu y không tồn tại, Thiên giới này sẽ là của con.
Húc Phượng lặng yên không nói.
Nữ nhân chợt nhận ra, mạng sống của nàng chính là thứ mà Nhuận Ngọc lấy ra để kiềm chế Húc Phượng. Chỉ cần nàng còn sống, Húc Phượng sẽ không thể thoát khỏi sự quản chế của Nhuận Ngọc.
Nàng không sợ chết. Vì Húc Phượng, nàng tình nguyện từ bỏ sinh mệnh.
Nữ nhân ôm lấy khuôn mặt của Húc Phượng, tay run nhè nhẹ, đôi mắt rơi xuống hai dòng lệ nóng.
- Húc Nhi, nghe lời mẫu thần, sống thật tốt. Cho dù phải chịu đựng nỗi đau khổ như thế nào cũng phải cố gắng sống sót, còn sống sẽ có hi vọng.
Húc Phượng gật đầu, nhẹ nhàng ôm nữ nhân vào trong lòng.
- Mẫu thần cũng vậy, cả người và con cùng tiếp tục sống.
Hai nữ nhân quan trọng nhất trong cuộc đời hắn, lại giống nhau đều phải chịu bi thương. Bánh xe vận mệnh đẩy con người từ từ tiến về phía trước, thân bất do kỷ*, không như mong muốn, khiến hai người biến thành bộ dạng khác mà Húc Phượng không nhận ra nổi.
Khi Húc Phượng trở về đến Tuyền Cơ cung, đêm đã khuya. Nhuận Ngọc vẫn chưa nghỉ ngơi. Nến vẫn sáng, trên tay y cầm một quyển sách.
- Ta đi gặp mẫu thần.
- Ừ. - Nhuận Ngọc đáp, y cảm thấy cũng không có gì là lạ: - Người nói gì với ngươi?
- Cũng không nói gì quan trọng.
Nhuận Ngọc cười, nói với Húc Phượng, ngươi không cần lừa gạt ta, ta biết, người bảo ngươi giết ta, người nói với ngươi mẫu thần không còn mong muốn gì đáng để nhắc đến, chỉ muốn ngươi có thể báo thù.
Quanh thân Húc Phượng chợt lạnh, nam nhân này có thể nhìn thấu nội tâm hắn dễ như trở bàn tay, khiến hắn không còn gì có thể nói.
- Thế nhưng, Húc Phượng, ta biết ngươi không dám. Ngươi quá thiện lương, tâm địa quá mềm, rất khó nảy sinh cảm giác hận một người đến mức muốn đẩy người đó vào chỗ chết. Nếu ngươi muốn giết ta, đã giết ta từ lâu rồi, sẽ không đến mức dù ở trên giường cũng không nỡ làm ta đau.
Chú thích:
thân bất do kỷ: không được tự do làm theo ý muốn của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT