“Bệ hạ đãi ta bằng lễ quốc sĩ. Cả đời này, ta chắc chắn sẽ vì bệ hạ vào sinh ra tử, mở mang bờ cõi, trả lại cho Đại Sở một non sông an bình.”
Nếu nàng là rường cột nước nhà trung dũng như lời Chung Ly Sóc nói, như vậy đời này, hãy để nàng hóa thành lưỡi dao trong tay Chung Ly Sóc, thành khiên giáp chắn lại mũi tên, cùng người mở ra con đường thịnh thế.
Thái tử ngồi dậy, lau đi nước mắt trên mặt, lại cúi người đỡ Thái tử phi. Gương mặt Huyên Cảnh Thần được người ấy nâng trong lòng bàn tay, da thịt mát lạnh kề sát. Nàng đối diện một đôi mắt sâu thẳm.
“Chiêu Minh, có tài đức gì cơ chứ?”
Nàng muốn bật cười, nhưng lại trông như sắp khóc.
Huyên Cảnh Thần đổi sắc mặt, nắm lấy tay Thái tử, đứng dậy ôm đối phương vào lòng, cúi người than khẽ bên tai: “Không, điện hạ, là ta có tài đức gì mới phải.”
Tài đức gì mà gặp được quân chủ như thế.
Tài đức gì mà gặp được lang quân như thế.
Huyên Cảnh Thần ôm lấy quân chủ của mình. Giữa mùi hương khói nồng nặc cùng những tiếng nhạc tang ai điếu, nàng nghe người trong lòng bật khóc, đè nén mà bi thương.
“A! Chung Ly Sóc, ngươi là kẻ tội đồ!”
Bảy ngày sau, Chung Ly Sóc phủ quan, đưa linh cữu tiên đế đến Đế Lăng chôn cất. Cho dù tiên đế ban đầu từng có một tràng công tích, nhưng bởi những hình phạt nghiêm khắc khi tại vị cùng hành vi tàn bạo trong cuộc loạn chư vương, Chung Ly Sóc không còn cách nào khác, đành phải định một chữ “Thứ” đầy tranh cãi làm thụy hào cho tiên đế.
Linh cữu tiên đế không hợp táng cùng Hoàng phu mà là dựa theo kết quả bói toán của Đại Ty Mệnh Thanh Lam, táng cùng Đại Trưởng Công chúa, muội muội ruột đã mất sớm của tiên đế. Việc này cũng từng có tiền lệ, tân đế liền chấp nhận kết quả bói toán của Thanh Lam
Sau khi an táng cho tiên đế, tân đế chính thức đăng cơ vào ngày lành tháng tốt mà Đại Ty Mệnh đã chọn. Tân đế vừa đăng cơ, những thế lực vẫn luôn bị Thứ Đế chèn ép lập tức ồ ạt xông ra như nấm mọc sau mưa. Ỷ vào việc tân đế vẫn chưa kịp nâng đỡ thân tín, chúng liền bày trò dối trên lừa dưới. Chung Ly Sóc không thể không tạm lùi một bước, dựa theo ý của các đại thần mà đóng vai một tân đế từ hùng tâm tráng chí sa đọa thành đế vương đa tình ham hưởng lạc.
Sau mấy bước cờ qua lại, Chung Ly Sóc cuối cùng cũng thành lập được cho mình một thế lực chính trị căn bản.
Nàng đeo mặt nạ, sắm vai rất nhiều nhân vật, cùng Huyên Cảnh Thần từng bước xâm chiếm mạng lưới quan hệ của quyền quý cấu kết trong thành Nguyên Châu. Đến lúc không nhịn được nữa mới ra tay chớp nhoáng, mở ra một khe hở cho xoáy nước trong thành Nguyên Châu.
Mùa đông năm Nguyên Hòa thứ hai, lấy việc cứu tế thiên tai chậm trễ tại hai châu bạo tuyết làm mồi nhử, hai người lôi hết những vây cánh tham ô, hủ bại của Tả Thừa tướng ra ngoài, một lưới bắt gọn.
“Từ rày về sau, cô không cần phải chịu đựng đám quan chức dối trá kia nữa. Con dân của cô cũng không phải đối mặt với nạn rét đậm như thế này.”
“Cô vui sướng quá! Tử Đồng!”
Hoa tuyết vỗ về gương mặt nàng, lại dính trên áo, thổi cho gương mặt tái nhợt trở nên xanh trắng. Nàng cười ha ha, vừa quay đầu lại chạm phải một đôi mắt trong trẻo, dịu dàng. Chung Ly Sóc dừng bước, nhìn Hoàng hậu áo quần trang trọng, hoa quý ung dung đứng bên long liễn, thoáng ngượng ngùng mà đưa tay sờ sờ chóp mũi: “Cô… có phải hơi quá đắc ý rồi không?”
Nói đoạn, nàng đi về phía Hoàng đế trong tuyết, vươn tay phủi đi bông tuyết bay dính trên áo đối phương: “Chỉ là nơi đây gió rét, tuyết dày, ta sợ bệ hạ sẽ cảm lạnh.”
“Vẫn là mau mau trở về thôi. Nếu muốn chúc mừng thì nên dùng đến rượu ấm, lò sưởi, không phải đứng đây hít gió lạnh.”
Nàng che giấu mà ho khẽ mấy tiếng, lại kéo Hoàng hậu lên xa liễn. Hoàng hậu ngoan ngoan theo nàng, hai người cùng nhau trở về Triêu Huy Điện.
Thế cuộc trong triều thay đổi nhanh chóng, tiếp sau còn có rất nhiều chuyện phải an bài. Dẫu vẫn vô cùng bận bịu, song thế cũng không ngăn được niềm vui sướng của Chung Ly Sóc.
Chẳng biết có phải do hôm nay đứng giữa trời tuyết hay không mà đêm đến, Hoàng đế từ đầu đông đến giờ vẫn luôn khỏe mạnh lại đột nhiên phát sốt.