Từ sau khi thoát khỏi nanh vuốt của Trung Châu Vương, Chung Ly Sóc liền được một Thái Nhất đạo nhân trong thành che chở, đi theo những y giả của Thái Nhất Quan mà cứu trị cho bá tánh giữa loạn thế, dần dần cũng trở thành một người thuộc Thái Nhất Môn.
Chung Ly Sóc vẫn luôn cho rằng từ khi đến Vân Châu vào năm tám tuổi thì cuộc đời mình cũng đã bắt đầu lại. Nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình có thể trở về Nguyên Châu, cũng như chưa bao giờ nghĩ Trung Châu Vương sẽ tạo phản, sẽ lột tấm áo choàng rực rỡ mang tên thịnh thế đang khoác trên mình Sở quốc kia xuống.
Sở quốc vui vẻ múa hát, khắp chốn hân hoan này, chẳng biết tự bao giờ đã bắt đầu thay đổi. Hương khói Thái Nhất Môn càng thêm cường thịnh. Thịnh Kinh càng thêm phồn hoa. Thành Vân Châu dậy tiếng hoan ca. Nhưng khi ra khỏi tường thành vàng son thì thứ nàng nhìn đến lại là một mảnh đìu hiu, ảm đạm. Ruộng đất hoang vu, nhà cửa nghiêng ngả. Bá tánh với những gương mặt chết lặng, chỉ khi đối diện thần minh mới hơi lóe lên một chút ánh sáng.
Trước năm mười bốn tuổi, Chung Ly Sóc vẫn luôn sống trong một Sở quốc cường thịnh. Sau mười bốn, nàng mới nhận ra Sở quốc như thế chẳng qua chỉ là khoác lên mình lớp áo mộng tưởng. Nàng nghe nói quan thân cường hào ức hiếp bá tánh. Nàng nghe nói có người có thể dùng liền mua quan. Nàng nghe nói vì suốt mấy năm triều đình không ra tiền ra lương nên học đường ở trấn trên đều phải đóng cửa. Tất cả những điều đó, đều là do Đại Ty Mệnh Nhẫm Nhiễm bên cạnh Hoàng đế không biết suy nghĩ cho bá tánh mà ngược lại còn ngày ngày hiến tế khắp nơi, cầu khẩn thần linh, hao tài tốn của.
Vì thế, Trung Châu Vương phản.
Trước khi Trung Châu Vương phản, bá tánh còn có thể dựa vào một mẫu ruộng ba phần lương mà sống qua ngày. Trung Châu Vương phản rồi, đất đai cằn cỗi chẳng còn nuôi nổi một ai. Vì thế, sau khi phản, rất nhiều nam nữ thanh tráng tại ba châu mà Trung Châu Vương chiếm đã bị trưng thu. Thuế má tăng cao, dân chúng càng lầm than, khổ sở.
Đây là loạn thế, chịu khổ đều là những bá tánh tầng dưới chót. Bên trên tranh đấu, ganh đua, đâu thèm quan tâm sống chết của người bên dưới.
Nhưng con người thì vẫn phải mang trong mình một chút mộng tưởng. Sinh mệnh là ơn trạch mà Đông Hoàng ban cho. Không có ai sinh ra đời là để chịu khổ. Chỉ là thế đạo gian nguy như thế, há có thể vui vẻ mà sống cho được?
Không chỉ một lần, Chung Ly Sóc nhớ đến lời mẫu thân từng nói. Sinh ra làm người, nên sống có tôn nghiêm. Tôn nghiêm ấy bao gồm tự do sống trên đời và rời khỏi nhân thế một cách vẻ vang. Nhưng mà ngẫm lại những người chết trước mặt nàng, liệu có ai là đủ vẻ vang?
Nàng là người của hoàng thất Sở quốc, là con cháu Đông Hoàng. Vạn dân trong thiên hạ này đều là đồng bào của nàng. Nhưng ngươi nhìn xem, cho dù đã lưu lạc suốt hai năm, nàng vẫn không phải chịu dù chỉ một chút đau khổ. Nhưng đồng bào nàng thì lại phải sống trong cảnh lửa bỏng dầu sôi.
Chung Ly Sóc vực dậy tinh thần, nói: “Nghe nói bệ hạ nam hạ Vân Châu, chưa đầy nửa tháng nữa sẽ đến. Ta rời nhà từ bé, không quá hiểu nhiều người lẫn việc trong thành Nguyên Châu. Chẳng hay Tướng quân có thể nói ta nghe một chút về các quan viên có được không?”
Nàng phải về Nguyên Châu, muốn mưu hoa một phen thì nhất định phải đủ hiểu biết nhân sự nơi đó. Hơn nữa, vị Đại Tướng quân nắm binh mã thiên hạ trước mắt cũng là đối tượng mà nàng nên mượn sức.
“Ta còn tưởng sau này chỉ có thể gặp lại tiên sinh ở Thần Quốc. Nào ngờ tiên sinh thế mà lại ở trong trướng của Huyên Đại Tướng quân.” Chung Ly Sóc thu tay theo ý tứ của Thanh Lam, lại nói: “Năm đó tiên sinh rời khỏi Nguyên Châu, ta còn tiếc nuối suốt một thời gian. Tiên sinh là người thần thông, không ngờ Ty Mệnh phụ tá Đại Tướng quân mấy năm gần đây lại là ngươi.”
“Không biết tiên sinh đây là trở lại Giám Thiên Ty hay sao?”