Bởi vì như vậy thì thế nhân đều biết Nữ hoàng yêu Chiêu Đế, hơn nữa còn yêu rất đậm sâu. Mà nàng hiện giờ sẽ dùng thời gian chứng minh, cho dù là Nhạc Chính Tố thì những sủng ái có được từ Nữ hoàng cũng đều là thật.
Nhưng Chung Ly Sóc không để bụng không có nghĩa là Huyên Cảnh Thần cũng thế. Khi thành Nguyên Châu bắt đầu truyền bá lời đồn này thì Huyên Cảnh Thần đã lập tức điều tra rõ ngọn nguồn, tìm được người lắm miệng mà cảnh cáo một phen. Quay đầu, đóng cửa phòng, lại cùng Chung Ly Sóc qua những ngày tháng ngọt ngào.
Mấy hôm sau, tia nắng phía đông chiếu rọi xuyên qua mây, chiếu lên tường thành cửa bắc nguy nga. Cờ xí của Khánh quốc nở rộ màu đỏ rực như máu trong gió thu phần phật. Mấy vị Kim Bào Vệ mở đầu, cưỡi những thớt ngựa cao lớn phi qua cửa bắc dày nặng, dẫn hai người cưỡi ngựa phía sau đi về phương bắc.
Đó là hai nam tử, một cao một thấp, một lớn một nhỏ. Người lớn tuổi hơn mặt như sương lạnh, thân hình đĩnh đạc ngồi trên lưng ngựa, phong thái kiên cường tựa kiếm sắc. Người nhỏ tuổi còn có phần non nớt, lúc này đang túm dây cương, liên tục ngoái nhìn về phía đô thành đã sớm không còn thấy cảnh phồn hoa, mặt thoáng ưu sầu.
“Nhân Lễ, đệ đang nhìn gì vậy? Phải đi rồi.” Hai người này chính là huynh đệ Từ Nhân Thanh bị lưu đày đến đất bắc. Từ Nhân Thanh thấy ấu đệ như thế, không khỏi gọi một câu.
Từ Nhân Lễ lắc đầu, nghĩ thầm, hắn biết phải đi rồi, đi rồi thì không còn gặp lại Nhạc Chính Tố được nữa. Thiếu niên anh tuấn thở dài một hơi, rồi túm cương đi theo sau huynh trưởng, thẳng hướng phía trước không còn quay đầu.
Cũng phải. Người cửa nát nhà tan như bọn họ là sẽ không ai đến tiễn đưa.
Một đường hướng bắc, đi được mười dặm thì đã đến giờ cơm. Kim Bào Vệ áp giải xuống ngựa tại tiểu quán ven đường, gọi huynh đệ Từ gia cùng nhau dùng bữa.
Ngày thu tịch liêu, trạm dịch nho nhỏ này chỉ có mấy người họ. Không lâu sau, một đợt vó ngựa vang lên từ phía rừng cây. Các Kim Bào Vệ vốn đang dùng cơm vội buông chén đũa, gác tay lên trường đao bên hông.
Tiếng vó ngựa lao nhanh ngày một đến gần. Từ Nhân Thanh chỉ xem như mắt điếc tai ngơ, tập trung dùng cơm cùng ấu đệ ngồi đối diện. Chẳng mấy chốc mà đoàn người đã lao ra khỏi rừng trúc, thít chặt bụng ngựa dừng lại ngay trước quán cơm không mấy rộng rãi này.
“Là các đại nhân đưa huynh đệ Từ gia lên phía bắc sao? Ta là An Quốc hậu, đến để tiễn bạn cũ.” Một giọng nói hết sức quen thuộc dừng bên tai. Từ Nhân Lễ đang vùi đầu ăn cơm bất chợt ngẩng đầu, nhìn về phía người vừa đến.
Trên bãi đất trống trước quán cơm, một hàng Kim Bào Vệ bảo hộ chung quanh ba người dẫn đầu. Gần như chỉ liếc mắt một cái là Từ Nhân Lễ đã thấy được thiếu niên tươi đẹp mà ấm ápbđứng dưới ánh mặt trời xán lạn kia, không khỏi buột miệng thốt lên: “Tố!”
Hai mắt Chung Ly Sóc sáng ngời, cùng Tô Hợp ở bên cạnh nhìn về phía Từ Nhân Lễ, gọi: “Nhân Lễ… May mà các ngươi vẫn chưa đi xa. Ta còn theo kịp.”
Từ Nhân Thanh thấy thế, nỗi phiền muộn trong lòng lại thấm ra một chút. Đây là người trong lòng mà hắn ái mộ đã lâu. Bất luận là Chiêu Đế hay Nhạc Chính Tố hiện giờ đều có thể khiến nàng biến đổi thành một người hoàn toànkhác. Đó là chuyện mà hắn nỗ lực bao năm vẫn chưa bao giờ làm được.
Chữ tình, chú ý cái gọi là duyên. Dù hắn đã quen biết Huyên Cảnh Thần từ rất sớm, bên nàng hơn hai mươi năm, nhưng cuối cùng vẫn thiếu một chút duyên.
Cho nên, hắn chưa bao giờ cưỡng cầu. Dẫu có ganh tị, hắn vẫn luôn tự nhủ vị trí của mình nên là chỗ nào. Vì lẽ đó, Từ Nhân Thanh thu lại ánh nhìn, bắt đầu nhắc đến những chuyện xảy ra trên triều đình dạo gần đây.
Dưới ánh mặt trời, Chung Ly Sóc liếc mắt nhìn thoáng qua Huyên Cảnh Thần đang bàn công vụ, rồi mới thu lại sự chú ý, dặn dò Từ Nhân Lễ: “Biên cảnh Lan Châu lạnh lẽo, kham khổ. Ở quân doanh, ngươi phải bảo vệ bản thân. Ít ngày nữa là khai chiến rồi. Nếu ra trận, xin hãy sống sót.” Đây là người bạn thứ hai của nàng từ khi trọng sinh đến nay, Chung Ly Sóc vô cùng quý trọng.
Từ Nhân Lễ nặng nề gật đầu. Tô Hợp nhỏ con lại ngửa đầu nói với hắn: “Gió ở đó rất lớn. Nhân Lễ ca ca nhớ mặc nhiều một chút, mang mũ trùm đầu nữa.”
Đợi hai người nói xong, Từ Nhân Lễ bấy giờ mới mở miệng hỏi: “Tố, ngày ấy ngươi nhảy Vân Ca trong yến tiệc, là ai mộ Nữ hoàng phải không?”
Từ Nhân Lễ đứng thẳng người, tăng âm lượng, cất cao giọng nói: “Dù ngươi đã sắp sửa thành hôn, dù ngươi ta đều là nam tử, dù ta giờ gia đạo sa sút, nhưng có một chuyện ta vẫn muốn đường đường chính chính nói ta.”
“Nhạc Chính Tố, ta ái mộ ngươi!”
“Ngươi nhất định phải sống thật thoải mái, thật vô tư! Ta sẽ ở Lan Châu mà nhớ đến ngươi!”
Thiếu niên nói năng hết sức hùng hồn, khiến Chung Ly Sóc sững sờ ngơ ngác. Nàng nhìn sang Huyên Cảnh Thần bên phía quán cơm theo bản năng, lại thấy Nữ hoàng bệ hạ vốn điềm tĩnh, bình thản lúc này đang cau mày.
Cuộc tiễn đưa lần này kết thúc trong tiếng Từ Nhân Lễ cao giọng bày tỏ. Đợi Huyên Cảnh Thần và Từ Nhân Thanh từ biệt xong, Chung Ly Sóc lại lên ngựa, nhìn theo hai huynh đệ đi xa, bên tai vẫn còn văng vẳng lời chúc phúc của Từ Nhân Lễ.
Thấy dáng vẻ ráng nhịn cười của các Kim Bào Vệ, Chung Ly Sóc dù đã sống hai đời vẫn cảm thấy dở khóc dở cười. Huyên Cảnh Thần nhìn huynh đệ Từ gia dần khuất xa, lại quay đầu nhìn Chung Ly Sóc đang nén cười với vẻ mặt đất đắc dĩ: “Không ngờ tiểu tiên sinh lại thu hút thiếu niên lang như vậy. Nhưng thật đáng tiếc, tiểu tiên sinh sắp phải đại hôn với trẫm.”
Tầm mắt đột nhiên trở nên rõ ràng. Niệm Vọng nhìn nam tử vẫn trẻ trung, tuấn mỹ hệt như trong ký ức, khiếp sợ hỏi: “Vọng công tử, sao ngươi lại…? Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”
“Đi đến chỗ mà ngươi nên đi.” Nam tử mỉm cười, rồi dẫn Niệm Vọng đi hướng Quy Khư.
“Đi gặp Đông Hoàng, trở thành Ty Mệnh của ngài sao?”
“Không, không cần. Ngươi hẳn là có kiếp sau. Ta mong ngươi có thể có kiếp sau.” Dương Vọng quay đầu, nhìn Tiểu Cửu giờ đã trở nên bé nhỏ hệt năm ấy, gằn từng chữ: “Nếu ngươi đã lựa chọn ta là người phụng dưỡng, như vậy tội của ngươi vì ta mà có, nghiệt của ngươi vì ta mà sinh. Đông Hoàng cho phép ta tự mình gánh vác tội nghiệt.”
“Là ta không cho ngươi được một lời chỉ dẫn tốt.”
“Nếu có kiếp sau, ngươi vượt qua được bể khổ, nhớ phải làm một người tin tưởng chính bản thân.”
Nói đoạn, một tay hắn đẩy Niệm Vọng lên đò đi đến Quy Khư.
Niệm Vọng tuyệt vọng kêu gào, nhìn tín ngưỡng của chính mình đứng bên bờ, thay mình gánh chịu lời nguyền rủa gần như là vĩnh viễn của Đông Hoàng. Rồi hắn nhận ra đây mới là hình phạt tàn khốc nhất mà Đông Hoàng dành cho những kẻ chấp mê bất ngộ. Hắn sẽ vĩnh viễn quên đi Dương Vọng, sẽ không còn được gặp lại người kia nữa.