Hai vị trọng thần vừa bước ra cửa điện, Lễ bộ Thượng thư đã chắp tay hướng Trấn Bắc Hầu, cười ha hả: “Chúng mừng nha Trấn Bắc Hầu. Ta thấy Nữ hoàng thật sự để bụng với tiểu tử nhà ông đó.”
Trấn Bắc Hầu cũng cười thật thoải mái, ha ha mấy tiếng rồi bái biệt, thong thả trở về nhà. Hoàng đế quan tâm con út, trong lòng ông ta thật ra nửa mừng nửa lo. Nhưng nói nói tóm lại thì Hoàng đế đại hôn chính là một việc trong đại, ông cũng nên vui vẻ một chút, về nói với thê tử để nàng cũng yên tâm.
Chung Ly Sóc tan học ở Hoằng Văn Quán thì Huyên Cảnh Thần đã sai Kim Bào Vệ đón người vào cung điện. Lúc này, Tiểu Công chúa Huyên Cảnh Ninh cũng vừa xuống lớp, vội vào Thần cung gặp mặt Hoàng đế.
Hành động vươn tay mời Nhạc Chính Tố của Huyên Cảnh Thần ngay trước mặt mọi người tại Tây cung hôm ấy đã lan truyền khắp nơi. Tiểu Công chúa nghĩ đến khúc Vân Ca đêm Trung thu của Nhạc Chính Tố, lại nghe ngóng thêm được rất nhiều sự tình, cuối cùng không kiềm nổi một trái tim tò mò mà gấp rút đi tìm trưởng tỷ.
Trong thư phòng sạch sẽ, Tiểu Công chúa ngồi ngay ngắn trước mặt Huyên Cảnh Thần, nhìn trưởng tỷ đang vẽ trên giấy Tuyên Thành, mở to một đôi mắt sáng lấp lánh hỏi: “A tỷ, người bên ngoài đều đồn tỷ nhìn trúng tiểu công tử nhà Trấn Bắc Hầu, có thật không?”
“Đúng vậy.” Huyên Cảnh Thần đáp. Vừa tiếp tục hạ bút vừa quay đầu nhìn bức Giang Sơn Vạn Dặm ngay sau lưng, rầu rĩ không biết nên lấy chỗ nào làm đất phong cho Chung Ly Sóc.
Tiểu Công chúa rối rắm một lúc lâu, thấy trưởng tỷ còn đang bận rộn, lại hỏi: “Nhị tỷ đi Vân Châu phải bao lâu mới về?”
“Chờ Tam Mộc ca ca của muội khỏe lại thì phỏng chừng sẽ về ngay.” Huyên Cảnh Thần dừng bút, nhìn về phía muội muội trước giờ vẫn luôn ăn không ngồi rồi, cười nói: “Việc học của muội ở Hoằng Văn Quán cũng nên kết thúc. Chờ kì thi mùa thu qua thì muội đến Hộ bộ rèn luyện một phen đi, thế nào?”
Hộ bộ ban đầu là do Từ Nhân Thanh quản, nàng rất yên tâm. Giờ Từ Nhân Thanh đã đi, không thể không phân quyền, bồi dưỡng một người khác. Tiểu muội muội cái gì không được chứ rất có thiên phú ở phương diện quản lí tài chính, đi Hộ bộ là thích hợp.
Nhìn hoàng tỷ bình thản gắp đồ ăn cho Nhạc Chính Tố, lại còn dặn dò người nọ nên ăn cái gì cái gì, Huyên Cảnh Ninh ho nhẹ một tiếng, nói: “Hoàng tỷ, mới rồi không phải nói có vị Vô Trần tiên sinh sao? Chốc nữa hoàng tỷ sẽ gặp hắn à?”
Chung Ly Sóc nghe thế thì bật cười, sau đó buông thìa, nhìn sang Tiểu Công chúa, nói: “Vô Trần tiên sinh mà Công chúa hỏi, nếu không có gì nhầm lẫn thì chính là tại hạ. Ta phụng dưỡng Đông Hoàng, đạo hào Vô Trần.”
Huyên Cảnh Ninh hơi khựng lại một chút, rồi nhìn sang Huyên Cảnh Thần với ánh mắt cầu giúp đỡ. Huyên Cảnh Thần gật đầu, ý bảo đúng vậy. Nữ hoàng suy tư trong chốc lát rồi nói thêm: “Trước đây tiểu tiên sinh đã giảng “Thái Nhất Quyển Kỉ” cho ta một thời gian, là tiên sinh dạy kinh nghĩa của ta.” Cho nên xưng hô này không phải gọi bừa.
Lúc này đến lượt Tiểu Công chúa kinh ngạc. Nàng đề cao âm lượng, lớn giọng hỏi: “A tỷ, tỷ tin Thái Nhất từ bao giờ thế?” Lại học kinh nghĩa, còn là Nhạc Chính Tố dạy. Vậy nên từ trước khúc Vân Ca thì hai người đã dính líu rồi đúng không?
Không đúng. Tiểu Công chúa đột nhiên nghĩ đến phần quà đầu năm. Không phải bắt đầu từ khi đó, hoàng tỷ đã để tâm đến Nhạc Chính Tố rồi đấy chứ? Bởi vì gương mặt kia thật sự quá giống Thái tử tỷ phu. Sao lại không để tâm cho được?