Chung Ly Trình đã không còn lợi kiếm, giờ cũng cởi bỏ phục sức Kim Bào Vệ nhuốm máu, chỉ mặc trung y trắng, ngồi ngay ngắn trên chõng nhỏ, giơ tay chải vuốt lại mái tóc rối cho chỉn chu.
"Tâm tính Thế tử thật tốt. Đã thành tù nhân rồi mà vẫn phong độ nhẹ nhàng như vậy." Một giọng nam truyền vào tai, Chung Ly Trình vẫn trong thả chỉnh đốn dung nhan. Gương mặt tái nhợt của hắn nhìn về phía người đến, cất giọng hỏi: "Đến giờ ta vẫn không rõ, vì sao tiên sinh phải phản bội ta? Tiên sinh trợ ta, trợ phụ thân ta hơn mười năm, ta nghĩ sao cũng không ngờ lại có ngày như vậy?"
Người nọ đứng trước cánh cửa cũ, rồi ấn nhẹ lên chiếc khóa kiên cố. Lạch cạch một tiếng, khóa cửa mở ra, bóng dáng Niệm Vọng lập tức lướt đến trước mặt Chung Ly Trình nom như quỷ mị. Hắn cười nói: "Thế tử sai rồi. Không phải ta phản bội, mà là ngay từ đầu ta đã không phải người trợ giúp ngươi."
Chung Ly Trình cười khẩy một tiếng: "Vậy xin hỏi tiên sinh trợ người nào mà lại cam nguyện ngủ đông bên cạnh ta, mặc ta sai phái suốt bao nhiêu năm?"
Niệm Vọng lắc đầu: "Thế tử nói đùa, sao lại là Thế tử sai phái ta chứ? Ta chỉ là mượn tay Thế tử làm một chút việc mà thôi. Lại nói, ta còn phải cảm tạ ngược lại cha con các ngươi. Nếu không ngờ chi Trung Châu, ta còn không lật đổ được Chung Ly gia khổng lồ của các ngươi đâu."
Niệm Vọng gật đầu, lại lắc đầu: "Xem như đi."
Chung Ly Trình thấy thế, bèn khôi phục bộ dáng nhu hòa như dòng nước mùa xuân, hỏi: "Vậy tiên sinh đây là tới giết ta sao? Ngươi tới giết ta không sợ liên lụy chính mình à?"
Cổ Huyết Thiền à, lúc trước tại sao lại hạ cho Chung Ly Sóc nhỉ? Hắn mơ hồ nhớ được, mình là không quá muốn giết Chung Ly Sóc. Vì sao phải giết nàng? Đợi Uyển Châu phản loạn lại đăng cơ không phải được rồi sao?
Nhưng vì sao lại phải giết? Chung Ly Trình ngẫm nghĩ, nghĩ đến bóng dáng hai người luôn sóng vai đi bên nhau trong giáo trường Tây cung rất nhiều năm về trước, lại si ngốc bật cười.
Nếu A Tiền của hắn vẫn còn đây, hắn và nàng cũng có thể như vậy.
Cho nên hắn ghen ghét. Ghen ghét rõ ràng đều là hậu đại của Linh Đế nhưng vì sao hai người lại được đối đãi hoàn toàn khác nhau. Cũng như... phụ thân hắn ghen ghét Thứ Đế vậy.
Một người ngay cả cái tên còn không được viên mãn, vì cớ gì lại có một cuộc đời trọn vẹn hơn cả hắn? Cho nên, cuộc đời ấy, để hắn hủy diệt đi thôi.
Hắn thống khổ co rúm người. Cổ trùng đóng trú trong tim phát ra khí lạnh, song đầu óc hắn lại không khống chế được mà nhớ đến dung nhan của thiếu nữ người Bặc năm nào.
A Tiền... A Tiền...
Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ ở lại Nam Cương cùng nàng, cứ ẩn cư trong núi rừng sâu thẳm mà vui sướng qua cả đời.
Chung Ly Trình cuối cùng vẫn đau đến hôn mê bất tỉnh. Sau khi hắn ngất đi không lâu, Giám Thiên Ty đã dẫn Thái y xông vào phòng giam.
Chuyện xảy ra trong nhà giam được Ty Mệnh của Giám Thiên Ty báo lên cho Huyên Cảnh Thần rất nhanh chóng. Nàng khi ấy đang ở Thiên điện, nơi Chung Ly Sóc nghỉ ngơi, cùng nhau dùng bữa tối: "Ngày mai là khởi hành về cung rồi. Đến khi đó điện hạ sẽ về phủ Trấn Bắc Hầu tĩnh dưỡng sao?"
"Ừm." Chung Ly Sóc gật đầu. Nàng nghĩ chuyện mình bị thương sẽ khiến mẫu thân lo lắng rất nhiều, cho nên vẫn là về sớm báo bình an với mẫu thân thì hơn.
Huyên Cảnh Thần khựng lại trong giây lát, sau mới điềm đạm nói: "Điện hạ thân thể yếu ớt, vết thương cũng nghiêm trọng. Thái y viện có đông đảo nhân tài, dược liệu cũng nhiều. Lần này điện hạ đã cứu Vân Trung Vương, nếu ở lại trong cung dưỡng thương, nghĩ chắc cũng được đúng không?"
Nàng nói hết sức uyển chuyển, nhưng Chung Ly Sóc vẫn hiểu được ý trong lời ấy. Cũng chỉ là... muốn giữ nàng lại trong cung mà thôi. Chung Ly Sóc cảm thấy buồn cười, lại có phần kích động. Nàng trước kia chưa bao giờ nghĩ Hoàng hậu sẽ nhớ nhung mình đến thế.
Đoạn cuối (phần bóc ngô) quý dị thấy khác bản QT một chút là tại dì tác giả mới sửa vào cuối năm 2019 nhe, hong phải toi tự chế 🙄🙄. Truyện này hoàn giữa năm 2018.
Bản cũ tả HCT nhìn cơ thể Sóc. Toi thích bản sửa này hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT