1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100
HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 67 Tác giả: Giang Nhất Thủy Edit: Alex _____________ Hành cung đã trải qua một trận phản loạn, đến giờ vẫn đèn đuốc sáng rực. Dương Ngọc Đình xử lí những việc sau đó, sắp xếp Kim Bào Vệ tuần tra nhằm đảm bảo sự an toàn của hành cung. Đối với mọi người mà nói thì đêm nay là một đêm vô cùng mạo hiểm. Huyên Cảnh Thần dẫu đã chuẩn bị trước nhưng vẫn vì Chung Ly Sóc mà hao tổn tinh thần. Trước đó nàng đã lệnh Phong Bá đi theo Trấn Bắc Hầu, giờ vừa bước ra khỏi thư phòng liền triệu người đến, hỏi: “Tiểu tiên sinh thế nào rồi?” “Trên mũi tên có độc. Thái y không cách nào cứu chữa. Sau Niệm Vọng tiên sinh ra tay, dẫn độc ra ngoài, bấy giờ mới ổn.” Phong Bá đi theo sau Huyên Cảnh Thần như cái bóng, nhỏ giọng đáp lời. Bình thường nàng nói chuyện không nhiều lắm, chỉ khi nào Huyên Cảnh Thần hỏi đến thì mới lên tiếng. Huyên Cảnh Thần lo lắng trong lòng, lúc này cũng không có tinh lực đi suy ngẫm chuyện của Niệm Vọng mà chỉ vội vàng hỏi: “Hiện giờ nàng đang ở đâu?” “Ở Thiên điện trong An Hòa Uyển.” “Có người đi xem sao? Còn ai ở đó nữa?” Huyên Cảnh Thần tiến về phía trước, bước chân gấp gáp, rõ là rất nôn nóng. “Trưởng Công chúa có đến rồi, thấy độc đã giải mới đi.” Phong Bá cao lớn, nói chuyện cũng là một kiểu chất phác hỏi gì đáp nấy, “Trấn Bắc Hầu và Nhạc Chính Thị lang chờ bên giường, còn cả người hầu cầm đèn nữa.” Huyên Cảnh Thần suy ngẫm, chân vẫn không dừng bước: “Đừng để ai biết ta đi gặp nàng.” Hiện tại, nàng thân là đế vương, đêm đến thăm công tử nhà Trấn Bắc Hầu thật sự không phải một lựa chọn hay. Tâm tư Chung Ly Sóc, Huyên Cảnh Thần giờ đã hiểu. Nàng không nói bởi vì hiện giờ nàng là Nhạc Chính Tố. Nếu Chung Ly Sóc đã lựa chọn như thế, vậy Huyên Cảnh Thần sẽ tôn trọng quyết định ấy. Phong Bá tuy đơn giản nhưng lại không ngốc. Vừa nghe Huyên Cảnh Thần dặn dò, nàng đáp ngay: “Ta đây làm bọn họ ngủ say một chút.” “Ừm.” Huyên Cảnh Thần gật đầu, rồi rảo bước nhanh hơn. Chẳng mấy chốc hai người đã đến Thiên điện của An Hòa Uyển. Lúc này, Trấn Bắc Hầu đang tiễn Chung Ly Mạc. Huyên Cảnh Thần và Phong Bá cùng nhau nhảy lên nóc nhà, mắt lạnh nhìn Chung Ly Mạc nói lời cảm tạ với Trấn Bắc Hầu. Hôm nay, là Chung Ly Sóc chắn cho hắn một mũi tên, Chung Ly Mạc quả thật nên đến thăm. Nhưng đêm đã khuya, giờ này còn tới thì có hơi phiền người ta nghỉ ngơi. Huyên Cảnh Thần khẽ cau mày, thấy Chung Ly Mạc khom người, cùng người hầu cầm đèn rời khỏi An Hòa Uyển. Trấn Bắc Hầu sau đó cũng xoay người đóng cửa, trở về phòng. “Con về ngủ đi, chỗ này của Tố nhi có ta trông chừng rồi.” Ông ta nhìn trưởng nữ đang vô cùng lo lắng, dịu giọng khuyên nhủ. Nhạc Chính Dĩnh lắc đầu, đáp: “Mới rồi bệ hạ triệu tập Thượng thư Lục bộ, phụ thân người không đi đã không hay rồi. Ngày mai bệ hạ nhất định sẽ triệu thêm lần nữa. Phụ thân, công sự quan trọng, người về ngủ trước, nghỉ ngơi dưỡng sức đi. Độc của A Tố đã giải, phụ thân cũng đừng quá lo lắng. Con ở đây trông chừng là được rồi.” Trấn Bắc Hầu ngẫm cũng thấy có lí, nghĩ đến việc vừa rồi Nữ hoàng hạ chỉ nhưng mình lại không đến cũng có chút lo lắng. Nhưng Nhạc Chính Tố là con ông ta, ông cũng không yên lòng. Do dự một lúc, Trấn Bắc Hầu mới nói: “Vậy con trông Tố nhi. Nếu Tố nhi tỉnh lại, liền gọi Thái y đến nhìn xem.” “Vâng, phụ thân người về trước đi.” Trấn Bắc Hầu ứng tiếng gật đầu, rồi tạm rời khỏi An Hòa Uyển trong ánh mắt dõi theo của Nhạc Chính Dĩnh. Phong Bá trên nóc nhà thấy người đã đi bèn bật mấy cái, nhảy vào phòng. Nhạc Chính Dĩnh lúc này đang giúp muội muội tấn lại góc chăn, bất thình lình bị Phong Bá đập một chưởng vào gáy ngất xỉu. Phong Bá đỡ lấy thân thể mềm nhũn của nàng, lại nhét vào miệng thứ thuốc có tác dụng ngủ say, rồi mới ôm người đặt lên chiếc chõng nhỏ. Làm xong hết thảy, Phong Bá quay trở lại nóc nhà, im lặng đứng bên cạnh Huyên Cảnh Thần. Huyên Cảnh Thần thấy thế, bèn dặn một tiếng: “Ngươi canh ở đây, đừng để ai tới gần.” Phong Bá gật gật đầu. Huyên Cảnh Thần liền nhảy xuống nóc nhà, bước vào phòng trong sáng rọi. Nữ hoàng đi rồi, Phong Bá nhàm chán ngồi trên mái. Nàng ngửa đầu nhìn về phía bầu trời đêm, một vầng trăng tròn đầy, trọn vẹn đang treo giữa không trung. Ánh trăng sáng ngời phủ lên mỗi một góc dưới bầu trời đêm. Là trăng tròn a, Phong Bá nghĩ, đúng là ngày lành. Đang lúc nàng nghĩ vậy, căn phòng bên dưới chợt vang một tiếng kẽo kẹt, cửa bị đẩy ra. Huyên Cảnh Thần nhìn ánh đèn sáng ngời trước mắt, nhất thời thảng thốt. Nàng vươn tay đóng cửa, lại do dự trong chốc lát mới khẽ khàng bước vào phòng trong. Nhạc Chính Dĩnh bị Phong Bá đánh ngất lúc này đang ngủ say trên chõng. Huyên Cảnh Thần không nhìn, chỉ đi thẳng hướng phía sau bình phong. Nàng vòng qua bức bình phong, chỉ thoáng chốc đã bị người nằm trên giường đoạt hết sự chú ý. Bước chân Huyên Cảnh Thần hơi hoãn, rõ ràng rất muốn gặp lại người kia nhưng không hiểu sao giờ phút này lại sinh ra cảm giác e dè, nhút nhát. Nàng bước đến bên giường, gương mặt người nọ cũng ngày một rõ rệt. Huyên Cảnh Thần kiềm lại tiếng thở, nhẹ nhàng ngồi xuống giường, gom hết ánh nhìn tập trung vào gương mặt thiếu niên non nớt. Chung Ly Sóc lúc này đang khép mắt, sắc mặt tái nhợt. Huyên Cảnh Thần cẩn thận quan sát gương mặt ấy, thầm nghĩ rõ ràng giống hệt như vậy, nhưng nàng vẫn cứ mãi nghi hoặc suốt một thời gian dài, vì cớ gì lại không nhận ra người này cơ chứ? Bất luận là bộ dáng khí phách hăng hái thời niên thiếu hay yên lặng ngủ say bây giờ đều giống trước kia như tạc, không hề thay đổi. Đều do nàng, không dám tin. Huyên Cảnh Thần cảm thấy buồn cười, buồn cười rồi lệ lại rưng rưng. Nàng run rẩy vươn tay, đầu ngón tay trắng nõn ngập ngừng chạm vào mặt Chung Ly Sóc. Độ ấm từ thiếu niên xuyên qua làn da, thiêu đốt đầu ngón tay Huyên Cảnh Thần. Sự ấm áp ấy khởi nguồn từ tay, sau đó lan tỏa khắp người, khiến ánh mắt nàng trở nên nhu hòa. Nàng dịu dàng nhìn thiếu niên đang nhắm mắt ngủ say, lệ như không cách nào khống chế mà cuồn cuộn tuôn trào. Rõ ràng là một chuyện rất mực vui vẻ, nhưng nàng lại muốn xả giọng khóc thật to. Nàng và Chung Ly Sóc thành phu thê khi còn niên thiếu. Từ lúc mới gặp trước miếu đổ ở Vân Châu, đến Thứ Đế bức hôn, rồi chịu quần thần công kích, sau lại là hai châu đổ tuyết, cuối cùng kết thúc trong cuộc loạn Uyển Châu. Các nàng một đường nâng đỡ lẫn nhau, cả trái tim chỉ rung động vì một người ấy. Huyên Cảnh Thần cho rằng hai người sẽ bên nhau thật dài lâu, cho dù Chung Ly Sóc ốm yếu thì cũng được đến trăm năm, đâu ngờ ông trời lại quá bạc đãi. Nàng cho rằng sau khi lên phía bắc chế ngự được Man tộc, Sở quốc sẽ bắt đầu quốc thái dân an, nàng sẽ là Hoàng hậu của Chung Ly Sóc cả đời, đâu ngờ cuối cùng lại rơi vào cục diện đau buồn đến thế. Tang ngẫu khi còn niên thiếu, nỗi bi thống ấy người thường há có thể gánh chịu. Không biết đã bao nhiêu đêm khuya vắng nàng bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vươn tay sờ bên gối theo bản năng, nhưng thứ nàng chạm đến chỉ có một mảnh lạnh băng, trống vắng. Bóng tối và nỗi cô tịch vô tận nuốt chửng lấy nàng. Nỗi sợ hãi ấy khiến nàng phải cho rằng chính tất cả những điều này mới là mộng, thăm thẳm thê lương. Nhưng đêm tối rồi cũng phải qua. Khi ngày mới lên, nàng phải gánh vác trọng trách cả quốc gia, làm tròn chức trách của một quân vương. Cứ thế qua ba năm, vốn nghĩ tất cả sẽ dần dần tốt lên, nhưng ngày qua ngày, nàng chỉ càng thêm mong nhớ người kia da diết. Nàng nhớ thiếu niên đứng trước ngôi miếu đổ, tươi đẹp sáng ngời, hút lấy ánh mắt mọi người. Nàng nhớ Thái tử bên dưới tán anh đào, điềm đạm nho nhã, là quý công tử mà mọi nữ tử ở thành Nguyên Châu đều sẽ rung động. Nàng nhớ điện hạ quỳ trước giường Thứ Đế, đó là người đầu tiên đứng ra che trước mặt nàng. Thân hình gầy gò nhưng lại vững như núi cao, đủ để nàng dựa vào cả đời, theo đuổi cả đời. Điều nàng càng nhớ rõ chính là bóng dáng đế vương gầy yếu siêng năng lật sách, xem thư tịch, phê chữa tấu chương, chế định chính sách bên trản đèn sáng ngời trong thư phòng giữa đêm khuya vắng. Dáng vẻ ấy khắc vào nơi sâu thẳm trong linh hồn nàng, sao có thể quên cho đặng? Dòng lệ tuôn rơi, Huyên Cảnh Thần dịu dàng vuốt ve gương mặt Chung Ly Sóc, rồi lại dời mắt xuống bả vai. Chung Ly Sóc đắp chăn mỏng, lộ bả vai. Nàng mặc trung y, che đi miệng vết thương đã được băng bó. Ánh mắt Huyên Cảnh Thần dừng tại đó, bàn tay khẽ khàng lướt qua. Vì sao một người yếu ớt như vậy lại có khí thế như có thể thay người ta ngăn trở hết thảy? Vì sao... lại phải oai hùng đến mức khiến người ta động lòng? Huyên Cảnh Thần khẽ chạm vào miệng vết thương. Rồi nàng tinh mắt nhìn thấy Chung Ly Sóc cau mày, vội rụt tay về nhanh như tia chớp. Hẳn là rất đau, nhưng khi ấy lại không than một tiếng, rốt cuộc người này đã phải nhẫn nhịn đến nhường nào? Huyên Cảnh Thần bỗng dưng nghĩ đến bộ dáng đế vương với tơ máu đầy người, cắn răng chịu đựng tất cả đau đớn vào đầu đông năm ấy, lòng hốt hoảng. Tiểu y công kia từng nói, thời kì sau, cổ độc sẽ cắn xé lục phủ ngũ tạng, đau đớn tột cùng. Nhưng Giám Thiên Ty đã lục tìm những ghi chép dùng thuốc của Thái Y Viện năm xưa, lại không hề phát hiện dược vật trấn đau. Huyên Cảnh Thần biết, để ổn định bá quan, người ấy đã cắn răng chịu hết. Mỗi khi nghĩ đến đó, nàng đều đau lòng không thôi. Tự trách, hối hận, cùng với niềm vui sướng mãnh liệt đánh gục Huyên Cảnh Thần. Nàng ngồi bên mép giường Chung Ly Sóc, thấm thoát đã ngồi gần cả đêm. Nàng nhớ lại quá khứ cùng Chung Ly Sóc, trong đầu dần đưa Nhạc Chính Tố mười sáu tuổi và Chung Ly Sóc nhập vào nhau. “Ngươi là người phương nào?” “Rốt cuộc đại nhân là thị vệ cửa nào, tên họ là chi?” “Đại tướng quân?” “Vĩnh Nhạc đại nhân?” “Tử Đồng…” “Bệ hạ.” … Những ký ức ấy đan xen lấy nhau, tụ thành tiếng trống dồn vang trong đôi mắt thiếu niên nóng cháy. Huyên Cảnh Thần khép mắt, nén hết lệ vào trong, lòng thầm nhủ… Điện hạ của nàng, trở về rồi. Các nàng là phu thê, trong lòng có lẫn nhau, không phải chỉ mỗi nàng đơn phương cam nguyện. Huyên Cảnh Thần nở nụ cười, rồi lau khô nước mắt, nhìn người trên giường mà không hề mệt mỏi, mãi cho đến khi vầng trăng lui xuống, tia nắng ban mai ngoài cửa sổ dần sáng lên. “Nước…” Vào lúc rạng sáng bình minh, một tiếng ngâm khẽ vang thu hút hết thảy sự chú ý của Huyên Cảnh Thần. Chung Ly Sóc trên giường cau mày, mơ màng gọi: “Khát… Mẫu thân… Sóc muốn uống nước…” Nghe vậy, Huyên Cảnh Thần lập tức đứng dậy, bối rối rót một chung trà mang đến. Chung Ly Sóc trên giường mơ hồ giãy giụa, lại rơi vào một vòng tay. Huyên Cảnh Thần ôm người tựa vào lòng, đưa nước trà vào miệng Chung Ly Sóc một cách thuần thục. Chung Ly Sóc uống từng ngụm, vẫn mơ màng, hoàn toàn không phát hiện tình trạng của bản thân. Huyên Cảnh Thần thấy nàng uống quá gấp, làm ướt cả trung y, bèn duỗi tay nâng cằm Chung Ly Sóc. Chậm rãi đút xong, nàng mới dịu giọng hỏi một câu: “Còn muốn nữa không?” Chung Ly Sóc gật đầu, vừa định đáp lời thì ngay giây sau lại bất chợt ngẩng đầu. Nhìn đến gương mặt thương nhớ ngày đêm, nàng lắp bắp gọi: “Tử… Tử Đồng…” Huyên Cảnh Thần nâng ly, nhìn Chung Ly Sóc bằng ánh mắt nhu hòa, rồi nhẹ nhàng mỉm cười. _____________ Ở đây có phát thau hứng đường hứng cơm chó. Đề nghị xếp hàng, đeo khẩu trang, giữ khoảng cách 2m nhận. Cơm chó sẽ quạt vào mặt bạn từ giờ đến cuối truyện 🙂. Xin đừng hối truyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100