Sau khi nhìn Chung Ly Sóc về nhà, Dương Ngọc Đình mang theo hộp quà, đi đến Hạnh Hoa Lâu tại cửa Nam. Vừa bước vào Hạnh Hoa Lâu, tiểu nhị nhận ra người đã lập tức ân cần dẫn hắn đến nhã gian ở lầu ba. Dương Ngọc Đình mặt mày hớn hở, vừa vén mành của nhã gian lên thì ánh mắt đã lập tức tìm đến Nhạc Chính Dĩnh. Thoáng cái là thấy ngay Binh bộ Thị lang đoan chính, ưu nhã, tóc búi cao.
Hắn còn chưa kịp chào hỏi thì đã nghe được một giọng nam nói: “Đến muộn còn biết mang quà. Một năm không gặp, đầu óc của Ngọc Đình cũng bắt đầu phát triển rồi nhỉ?”
Dương Ngọc Đình chuyển mắt, nhìn sang một thanh niên trẻ tuổi để râu ngắn, mặc cẩm phục, ngọc quan thúc cao đang ngồi đối diện Nhạc Chính Dĩnh. Hắn liếc người nọ một cái, rồi ung dung bước đến bên cạnh Nhạc Chính Dĩnh, cười nói: “Kiện Kiện, mới mồng một năm mới ngươi đã móc mỉa ta, vậy không phúc hậu lắm nha.”
Nói đoạn, Dương Ngọc Đình đặt hộp quà bên cạnh Nhạc Chính Dĩnh, vén áo bào, khoanh chân ngồi xuống, sau đó nhìn hai người đối diện mà chào hỏi: “Tô tỷ tỷ, Thôi Kiện, hai người năm mới tốt lành.”
Ngồi đối diện hắn và Nhạc Chính Dĩnh chính là Thống lĩnh Kim Bào Vệ đương nhiệm Tô Ngạn Khanh cùng với Thứ sử Trung Châu Thôi Kiện. Bốn người họ là bạn tốt kết nghĩa với nhau khi theo đương kim thánh thượng đoạt lại đế đô. Thứ sử Trung Châu cuối năm khó khăn lắm với về đế đô một lần, nên là nhân mấy ngày Tết hẹn bạn ra ôn chuyện đôi chút.
Tô Ngạn Khanh thống lĩnh ba vạn Kim Bào Vệ có một gương mặt hết sức nghiêm túc, lạnh lùng. Nàng nói không nhiều lắm, thấy Dương Ngọc Đình cũng chỉ gật đầu xem như đáp lại. Trái ngược với sự lạnh nhạt của Tô Ngạn Khanh, vẻ mặt cười tủm tỉm của Thôi Kiện trắng trẻo để râu ngắn lại có vẻ rất nhiệt tình: “Chúc Tết thì phải có quà Tết. Vậy nên quà Tết của ngươi cho ta đây sao?”
Thôi Kiện nhìn hộp quà Dương Ngọc Đình mang đến, vẻ mặt hết sức hiển nhiên. Nhạc Chính Dĩnh nhìn Dương Ngọc Đình ngồi cạnh bên, cũng không thèm để ý, chỉ ngã một chung rượu ấm đặt trước mặt hắn. Dương Ngọc Đình nhận rượu, không hề khách khí bưng lên uống một hơi cạn sạch. Rượu rót vào lòng, một dòng nước ấm cũng theo đó dâng lên. Dương Ngọc Đình vung tay, nói: “Ai, quà Tết tặng ngươi hôm qua ta đã sai người đưa đến chỗ ngươi rồi. Ta bây giờ là đến để đòi quà từ ngươi. Huống hồ, quà này cũng không phải của ta.”
“Ha, chẳng lẽ lại là tiểu cô nương nào đưa cho?” Thôi Kiện bưng rượu, khẽ nhấp một ngụm, không quên trêu đùa.
“Không phải, không phải. Đây là đồ của một tiểu đệ đệ.” Dương Ngọc Đình lắc đầu, đưa mắt nhìn sang Nhạc Chính Dĩnh, mặt đầy ý cười.
“Ngươi lại bắt đầu trêu đến tiểu đệ đệ rồi sao?”
“Ta không có. Lại nói, A Dĩnh, chuyện này còn liên quan đến ngươi đấy.” Dương Ngọc Đình cố ý úp mở, nhìn Nhạc Chính Dĩnh bằng ánh mắt mong chờ.
“Ờ.” Nhạc Chính Dĩnh không hề có ý định phản ứng hắn, chỉ cùng Tô Ngạn Khanh thưởng thức món lẩu thịt bò trứ danh của Hạnh Hoa Lâu. Lẩu thịt bò ở Hạnh Hoa Lâu là món ngon nhất hạng, không ăn nhiều một chút thật sự có lỗi với bản thân.
“Lẽ nào có người nhờ ngươi đưa cho A Dĩnh? Hoa đào của A Dĩnh giờ đã tìm đến chỗ ngươi luôn rồi ư?”
Ý đồ của Dương Ngọc Đình đối với Nhạc Chính Dĩnh cũng chỉ có bản thân đương sự là không rõ. Thế nên người tinh tường như Thôi Kiện, đối với chuyện trêu đùa Dương Phó Thống lĩnh một đống tuổi mới biết yêu lần đầu thật sự phải nói là vô cùng chăm chỉ.
Dương Ngọc Đình không đợi được Nhạc Chính Dĩnh hỏi xem tại sao liên quan đến mình, lại nghĩ câu vừa rồi của Thôi Kiện nhất định sẽ kéo cuộc nói chuyện đi xa, bèn vội vàng nói: “Không phải, đều không phải. A Dĩnh, lúc nãy ta nhìn thấy đệ đệ ngươi, cũng chính là Nhạc Chính Tố.”
Nhạc Chính Dĩnh lúc này mới buông đũa, nhìn thẳng vào Dương Ngọc đình: “Đây là Tố đưa cho ngươi?” Chẳng lẽ người này chính là vị đại nhân Kim Bào Vệ tối qua? Không đúng, đó là một nữ đại nhân, trong khi Dương Ngọc Đình nhìn từ trên xuống dưới không một chỗ nào giống nữ tử. Trong lòng đã hiểu rõ là chuyện gì, song Nhạc Chính Dĩnh vẫn nhìn Dương Ngọc Đình trước mắt, nghiêm túc nói: “Lẽ nào ngươi chính là nữ đại nhân giải thích nghi hoặc cho A Tố đêm qua? Ngươi mặc nữ trang đi Ngư Long Các?”
Câu này vừa được nói ra, không chỉ Thôi Kiện mà ngay cả Tô Ngạn Khanh vốn kiệm lời cũng bật cười. Bởi vì bọn họ đều nghĩ đến một chuyện. Trong lần đánh cuộc nào đó vào năm ngoái, Thống lĩnh Dương Ngọc Đình vóc người cao lớn, uy phong lẫm liệt sau khi thua cuộc đã mặc nữ trang đến Xuân Phong Nhất Độ Lâu nhảy một điệu Xà Vũ vô cùng hương diễm. Đêm hôm ấy, nam tử đảo trang yêu diễm một điệu múa thành danh. Không biết bao nhiêu công tử thích nam sắc đã hỏi thăm tên của hắn. Dương Ngọc Đình còn vì vậy mà làm dấy lên phong trào mặc đảo trang kéo dài khá lâu.
Dương Ngọc Đình vừa thấy bọn họ cười đã biết ngay đám người hắn quá rành này đang suy nghĩ cái gì, liền tức giận đến cắn nát cả hàm răng. Khổ là hắn lại không thể làm gì Nhạc Chính Dĩnh, đành trừng nàng một cái, rồi vờ như không hề nghe thấy lời trêu đùa vừa rồi mà bình thản giải thích: “Đệ đệ ngươi không phải tặng quà cho ta. Là ta muốn giúp đệ ấy tìm người.”
Đã sớm đoán được điều đó, Nhạc Chính Dĩnh cười tủm tỉm nhìn Dương Ngọc Đình, thấy bộ dạng muốn nổi đóa nhưng lại cố nhẫn nhịn của hắn, bèn bày ra vẻ mặt ‘ta hiểu mà’.
Thôi Kiện càng quá đáng hơn, hắn thiếu chút nữa đã viết cả câu “Ta hiểu, ta hiểu. Ngươi là không ngăn được sở thích đảo trang tái phát nên lại mặc nữ trang đây mà” lên mặt.
Dương Ngọc Đình ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục nói: “Đệ ấy muốn tìm người đã giúp đỡ trong Ngư Long Các đêm qua, còn nói đã hứa với người ta sẽ tặng quà, nói được thì nhất định phải làm được. A Dĩnh, nhìn đệ đệ ngươi kìa, phúc hậu biết nhường nào, nói đến là đến. Ngươi ngẫm lại xem năm ngoái sinh thần ta, ngươi cũng nói đến uống rượu, kết quả chẳng thấy mặt mũi đâu. Chậc chậc… Ngươi không thể đáng yêu như đệ đệ được hay sao?”
Chuyện vắng mặt trong tiệc sinh thần, Dương Ngọc Đình vẫn canh cánh mãi. Nghĩ đến tấm lòng ngập tràn chờ mong của mình bị cho leo cây, hắn lại cảm thấy thê lương. Nhạc Chính Dĩnh nâng chén nhấp một ngụm, vờ như không nghe thấy lời oán giận của Dương Ngọc Đình.
“Nói vậy thì đúng thật là đứa bé ngoan. Ngươi nói xem đệ ấy muốn tìm ai?” Thôi Kiện gia nhập chủ đề, tò mò hỏi.
Dương Ngọc Đình nhìn Nhạc Chính Dĩnh. Nhạc Chính Dĩnh nhớ đến biểu hiện của ấu đệ đêm qua, ngẫm nghĩ một lúc bèn kể lại đầu đuôi mọi chuyện. Kể xong, nàng lại nói: “A Tố nhà ta từ nhỏ đến lớn không thường tiếp xúc với ai. Ta cũng không có chuyện gì cho đệ ấy làm. Nếu đệ ấy thành tâm muốn cảm tạ người kia như vậy thì Dương Ngọc Đình, ta thật lòng cảm ơn ngươi trước, xin ngươi hãy giúp đệ ấy tìm ra.”
Biết ngay mà, chuyện này chắc chắn sẽ khiến Nhạc Chính Dĩnh chịu phản ứng hắn. Nghĩ vậy, nét vui mừng trên mặt Dương Ngọc Đình lại càng khắc sâu. Hắn cười nói: “Được rồi, được rồi. Đây là chuyện nên làm mà. Ai bảo ta là bạn ngươi còn A Tố là đệ đệ ngươi cơ chứ?”
Xem đó như mở đầu, bốn người tiếp tục tán gẫu về chuyện vặt trong nhà, chính vụ triều đình, nhàn nhã qua một buổi trưa. Lúc đi thì đã quá ngọ. Thôi Kiện chiều còn có hẹn, bèn đi đến địa điểm tiếp theo. Tô Ngạn Khanh về nhà. Mà Dương Ngọc Đình còn phải làm việc thì đau khổ quay về Ty Thự Thính Nam Môn. Nhạc Chính Dĩnh đi cùng hắn một đoạn, đến lúc sắp chia tay lại quẳng qua một cái túi thơm. Binh bộ Thị lang hào sảng chỉ để lại một câu “Đây là tiền mừng tuổi đưa cho ngươi.” Rồi lập tức giá ngựa về nhà.
Dương Ngọc Đình còn nán lại nâng túi thơm, cẩn thận tỉ mẩn mở từng tí, lấy ra một chiếc khuyên ngọc trắng bóng, nhất thời vui vẻ không thôi. Hắn thả chiếc khuyên trở lại túi thơm, buộc chặt dây mang theo bên người, rồi lại ôm hộp quà nho nhỏ bị hắn xách ra nhằm gây chú ý trở về Ty Thự Thính.
Nhận được ủy thác và lễ vật từ Nhạc Chính Dĩnh, Dương Ngọc Đình vừa đến Ty Thự Thính đã cho đầy tớ đi hỏi thăm một loạt, nhưng tiếc là vẫn không tìm được người. Mãi đến khi người quản lý khố phòng thấy hắn tích cực như vậy mới thuận miệng nói người ở quý phủ của Cảnh Minh Tiểu Công chúa từng cầm thánh dụ đến lấy mấy bộ đồng phục anh thảo.
Dương Ngọc Đình thông minh, nhanh nhạy lập tức nhận ra, nhất định là Tiểu Công chúa ham vui của bọn họ lại chạy ra ngoài chơi rồi. Hắn biết mà, Kim Bào Vệ tuần tra của Nam Môn bọn họ làm sao lười biếng đi nghe xích bát trong yến tiệc cho được?
Vừa nghĩ vậy, Dương Ngọc Đình bèn mệnh Kim Bào Vệ đưa đồ đến cung của Tiểu Công chúa, sau đó vui tươi hớn hở đi tìm Nhạc Chính Dĩnh tranh công, nói với Nhạc Chính Dĩnh rằng: “Ta nói rồi mà, rảnh rỗi như vậy chắc chắn không phải người của Nam Môn bọn ta. Hơn nữa còn biết Lâm Mộng Điệp, vậy người nọ đích thị là Tiểu Công chúa rồi.”
Chính vào lúc Dương Ngọc Đình quả quyết khẳng định mình không tìm nhầm người thì Tiểu Công chúa lại nhìn hộp quà mà chau mày.
Nàng nhớ đến gương mặt quá mức quen thuộc kia, lại nghĩ tới những lời cuối cùng mà đối phương nói. Huyên Cảnh Ninh vô cùng rối rắm, không biết có nên đưa đồ qua chỗ trưởng tỷ hay không.
Nhạc Chính Tố là một người nói được làm được. Có thể sai người tìm đến chỗ này của nàng cũng thật không dễ dàng. Nhưng điều khiến nàng lo lắng chính là nếu Nhạc Chính Tố đã có thể thông qua con đường này tìm tới nàng, như vậy liệu có người nào khác thông minh hơn một chút, đã sớm phát hiện tung tích của Nữ hoàng từ đêm qua hay không?
Nghĩ đến điều đó, Tiểu Công chúa lại thầm cảm thấy sợ hãi. Đề nghị của mình đúng là có hơi hồ đồ.
Tiểu Công chúa cắn môi dưới, tầm mắt dần đảo qua từng món điểm tâm được chất đầy trong hộp, đến thanh chủy thủ Tập Vũ chạm trổ, cuối cùng dừng lại trên bức thư cảm tạ chỉ có mấy chữ ít ỏi.
“Lễ mọn nho nhỏ, không thành kính ý. Chịu ơn từ quân, nhân đây trí tạ. Chúc quân thân thể mạnh khỏe, năm mới an khang.”
Nhìn sao cũng thấy là một người rất thành thật, hơn nữa cũng không giống có mưu đồ gì khác. Huống hồ, hoàng tỷ cũng rất thích thu thập binh khí.
Rối rắm một lúc, cuối cùng Tiểu Công chúa quyết định mang quà năm mới của Chung Ly Sóc đặt lên án thư của Nữ hoàng.
“Chuyện là vậy đó, hoàng tỷ. Nhạc Chính Tố có lòng tốt, vậy tỷ cứ nhận lấy đi.” Nhìn hoàng tỷ còn đang bận xử lý quốc sự, Huyên Cảnh Ninh nói với vẻ mong chờ.
Nữ hoàng ngẩng đầu, nhìn những món điểm tâm trong hộp, bất ngờ phát hiện đều là thứ hợp khẩu vị của nàng. Đến khi ánh nhìn đảo tới thanh chủy thủ thì đôi mắt sáng của Nữ hoàng thậm chí còn khẽ lay động một chút.
Nữ hoàng chuyển mắt sang tờ giấy viết thư đang để mở. Nét chữ cứng cỏi của thiếu niên tuấn tú hiện hữu trên ấy, xinh đẹp vô cùng.
Thấy chữ như thấy người. Trong nháy mắt, nàng lại nghĩ đến một thoáng gặp gỡ trong Ngư Long Các.
Là một người rất đẹp, Nữ hoàng nghĩ, đẹp hệt như điện hạ.
Quỷ thần xui khiến thế nào mà Nữ hoàng lại nói: “Vậy cứ nhận đi.” Nàng mệnh thị nhân cất thanh chủy thủ cùng giấy viết thư của thiếu niên vào khố phòng, rồi toan tiếp tục xử lý chính vụ.
Địa long ở Triêu Huy Điện rất ấm, ấm đến mức khiến cho Nữ hoàng nhớ đến bóng lưng gầy yếu của Chiêu Đế. Nàng thoáng dừng lại, dường như nghe được dung nhan ôn hòa kia khẽ thì thầm bên tai: “Đây là khúc gì? Trẫm cũng thích.”
Rồi Nữ hoàng ngẩng đầu, nhìn về phía Tiểu Công chúa còn nán lại, nói rằng: “Ninh Nhi, muội biết thủ khúc của Lâm Mộng Điệp tên gì không?” Nàng nhìn muội muội, lại tiếp: “Sai người mua lại khúc phổ rồi đáp lễ cho đứa bé kia đi.” Trên cõi đời này còn một người có dung nhan tương tự, lại yêu xích bát hệt như điện hạ, cũng rất tốt.
Sau đó, Nữ hoàng nhìn đến dáng vẻ vô cùng kinh ngạc của Tiểu Công chúa.
____________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT