*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Băng Tâm
Đường gia.
Giang Tú Phân ngồi trong viện, ngẩng đầu nhìn mặt trời, toàn thân đều suy sụp.
Ai da, con gái rời khỏi nhà đã hơn nửa tháng, không biết có thích nghi được với cuộc sống ở Kinh Thị không? Có bị ai khi dễ không? Miên Miên quá ngoan ngoãn sẽ dễ dàng bị người ta bắt nạt, đặc biệt là Miên Miên còn rất xinh đẹp, ở Kinh Thị trời xa đất lạ, lỡ bị ức hiếp thì biết phải làm sao?
Đường Dương Sơn bên cạnh nhìn Giang Tú Phân ngẩng đầu ông trời sau đó thở dài, có chút không hiểu được lão bà bị làm sao? Đường Dương Sơn ngẩng đầu nhìn theo, mặt trời vẫn là mặt trời của ngày hôm qua, vẫn tròn và nóng bỏng hệt như vậy.
“Bà nó, bà bị làm sao mà cứ nhìn mặt trời rồi than thở vậy?” Đường Dương Sơn hỏi.
Nghe Đường Dương Sơn nói mọi thương cảm trong lòng Giang Tú Phân đều tan biến, trợn trắng mắt với Đường Dương Sơn, tức giận nói: “Lão đầu tử ông thật sự là người nhàm chán, ông nói gì mà than thở, tôi nhìn lên mặt trời thì nó có thể rơi xuống sao? Tôi chỉ khó chịu trong lòng, nhớ con gái đến sắp hoảng rồi. Ông nói xem con bé đi học ở một nơi xa như vậy liệu có quen không? Tính tình con bé mềm yếu lỡ bị bắt nạt thì biết làm thế nào?”
“Tôi còn tưởng là có chuyện gì, bà yên tâm, tôi khẳng định là không ai có thể ức hiếp Miên Miên nhà ta đâu.” Đường Dương Sơn vẫn còn nhớ rõ chuyện Đường Miên đã đưa viên gạch cho Giang Tú Phân để đáng Ngô em út, người dám ức hiếp con bé không biết chừng cỏ trên mồ đã cao mười thước, nhưng Đường Dương Sơn lại lo lắng một chuyện khác.
“Bà nó à, con gái chúng ta cũng đã mười tám, tuổi này ở trường chắc sẽ quen bạn trai đi? Chuyện khác tôi không lo nhưng lại không yên tâm chuyện con gái chọn đối tượng. Chúng ta ở xa con bé, con bé lại đẹp như vậy, lỡ bị mấy tên tiểu tử vô lại lừa đi mất thì sao? Chúng ta không thấy được người, cũng không thể giám sát.”
“Không thể nào, Miên Miên vẫn còn nhỏ, tôi còn muốn giữ con bé lại vài năm, ít nhất cũng đến hai mươi tuổi mới có thể tìm đối tượng.” Giang Tú Phân vừa nghe chuyện này trong lòng cũng thấp thỏm lên, đấy chỉ là suy nghĩ riêng của bà, Đường Miên có thể Không nghĩ như vậy, nhưng tiểu áo bông tri kỷ của sao có thể để người khác dễ dàng lừa đi?
Mẹ nó nghĩ cũng đừng hòng nghĩ, cây cải trắng tốt nhất nhà bà sao có thể để một con heo không quen biết ủi đi dễ dàng như thế?
Tuyệt đối không thể.
Giang Tú Phân càng nghĩ càng thấy không thích hợp, nói: “Ông nó, ông nghĩ chúng ta có nên đến Kinh Thị một chuyến thăm Miên Miên không?”
“Không được, con gái vừa mới rời đi không lâu, hơn nữa trước khi rời đi con bé đã nói sẽ đến bộ đội thăm lão lục, chúng ta không biết rõ thời gian nó đi, lỡ như chúng ta đến con bé đã đi rồi thì sao? Chờ lần sau Miên Miên gọi về chúng ta báo trước với con bé một tiếng, xem lúc nào thích hợp để đến thắm được chứ?” Đường Dương Sơn kiến nghị.
“Tôi thấy vậy cũng được, lần tới Miên Miên gọi về tôi sẽ hỏi.” Giang Tú Phân đáp một câu.
Bên này hai vợ chồng già bắt đầu lo lắng con gái có bị sói nhớ thương hay không, bên kia mỗ sói đã chạy đến tận Kinh đại.
Đường Miên tan học thấy Lệ Ngự đợi dưới khu dạy học thì kinh ngạc, đồng thời trong lòng còn có chút không được tự nhiên, đặc biệt là đang nghe Khương Yên nói chuyện tối qua cô uống say rồi làm nũng Đường Miên tuy rằng đã quên hết, nhưng nghe Khương Yên kể lại vẫn cảm thấy thẹn.
Lệ Ngự hoàn toàn không biết nội tâm Đường Miên rối rắm, nhìn thấy thân ảnh của Đường Miên lập tức đi nhanh về phía cô, một lát sau thân ảnh cao lớn của Lệ Ngự dừng ở trước mặt Đường Miên, kéo khóe miệng lộ ra một nụ cười cứng nhắc, không quá tự nhiên nói.
“Đường Miên, anh trai em nhờ tôi đến đây thăm em, cậu ta sợ em mệt mỏi, bảo tôi nhắc nhở em phải biết nghỉ ngơi, còn cố ý kêu tôi mua đồ ăn đến.” Lệ Ngự đã hiểu nghi hoặc trong mắt Đường Miên, trực tiếp lấy Đường Chiến dọn ra làm bia đỡ, đưa một đống đồ vặt trong tay ra, tiếp tục nói: “Bởi vì không biết em thích ăn gì nên mua mỗi thứ một ít, có sữa mạch nha* rồi còn có cả điểm tâm ngọt, em xem có thích không? Nếu không thích món nào em nói cho tôi biết, lần tới tôi sẽ không mua món đó nữa.”
(*) Sữa mạch nha:Sữa mạch nha là một loại cháo bột làm từ một hỗn hợp của lúa mạch, bột mì và sữa nguyên kem được làm khô cho đến khi tạo thành bột.Bột mạch nha gồm có hai dạng là đường hóa và không đường hóa. Mạch nha đường hóa chứa các men phân hủy tinh bột thành đường; đây là dạng mà các thợ làm bánh thêm vào bột bánh mì để giúp tăng lượng bột và tạo ra lớp vỏ ngon. Mạch nha không đường hóa không có men hoạt động và dùng chủ yếu để tạo hương vị. Nó thường chứa đường, chất tạo màu và các chất phụ gia khác.Đường Miên rũ mắt, nhìn mấy cái túi trong tay Lệ Ngự, có tận mấy cái túi có phải là quá nhiều hay không?
Gương mặt nhỏ trắng nõn của Đường Miên lộ ra cười nhạt nói: “Em không kén ăn, làm phiền anh quá, lục ca của em lúc nào cũng phiền làm anh, lần tới anh đừng nghe lục ca em, em cái gì cũng không thiếu, đồ ăn ở căn tin cũng không tồi. Không cần phải làm phiền anh mắc công đến đây một chuyến như vậy.”
“Không phiền, dù sao tôi cũng đang rãnh, trưa nay tôi sẽ đưa em đi ăn cơm, tôi thấy em rất mệt, nên ăn nhiều một chút bồi bổ thân thể.” Lệ Ngự nói xong không đợi Đường Miên mở miệng liền nói: “ Em cũng đừng khách khí với tôi, tôi và Đường Chiến là chiến hữu, em là em gái cậu ta, nếu Đường Chiến đã nhờ tôi phải chiếu cố em thì tôi cũng không ngại phiền.”
“Em mang đồ về ký túc xá trước, tôi đi cùng em, sau đó chúng ta đi ra ngoài ăn cơm.” Lệ Ngự không cho Đường Miên cơ hội cự tuyệt.
Đường Miên dù ngại nhưng vẫn nhận đồ, sau đó bảo Lệ Ngự rời đi.
Đồ cứ để lại, còn anh thì phải rời đi?
Sao lại có hương vị qua cầu rút vậy? Làm vậy có phải quá vô lương không?
Hậu quả của việc Đường Miên không cự tuyệt chính là từ sau lần đó, Lệ Ngự cơ hồ mỗi ngày đều tới Kinh đại tìm Đường Miên, có đôi khi là đến đưa ít đồ, có đôi khi là chuyển lời, hoặc là đi ngang qua tùy tiện nói với Đường Miên vài câu.
Lệ Ngự thường xuyên xuất hiện ở Kinh đại, thường xuyên ở trước Đường Miên xoát tồn tại cảm.
Khương Yên thấy Đường Miên về phòng ngủ trên tay còn cầm một cái hộp, liếc nhìn cái hộp, mở miệng trêu chọc: “Nha nha, lúc này là cái gì đây?”
“Giày, nói là nhìn thấy hợp với tớ nên mua mang qua.” Đường Miên cũng bất đắc dĩ, Lệ Ngự này lâu lâu lại tới đây, Đường Miên đã từng uyển chuyển cự tuyệt, thậm chí sau này còn trực tiếp từ chối, nhưng mỗi lần như vậy Lệ Ngự lại nói là Đường Chiến nhờ, khiến Đường Miên Không biết nói gì hơn.
Lệ Ngự trong khoảng thời gian này đưa đến đây những món không hề rẻ tiền, đồ ăn cũng không đơn giản là món bình dân.
Giữa trưa một tuần sau, Đường Miên gọi điện cho Đường Chiến.
Đường Chiến nhận được điện thoại của Đường Miên cảm thấy rất cao hứng.
“Miên Miên, sao hôm nay lại nhớ tới gọi điện cho anh vậy? Em ở trường học như thế nào, có bị ai bắt nạt không? Nếu bị bắt nạt thì cứ đến tìm Lệ Ngự, Lệ Ngự vừa lúc ở bên kia, có chuyện em cứ nhờ cậu ta giúp. Anh trai em với Lệ Ngự là chiến hữu, đừng bản mặt cậu ta cứ lầm lì, kỳ thật là một người rất tốt, anh nhờ cậu ta chăm sóc em, cậu ta đã gọi đến rất nhiều cuộc điện thoại, mỗi lần đều hỏi anh là em thích cái gì, sau đó nói thay anh mang qua cho em, em nói xem có phải con người của cậu ta rất tốt không?”
Đường Miên đối với vị lục ca ngốc nghếch của mình xem như đã từ bỏ, Lệ Ngự quan tâm nhiều như như vậy sớm đã không còn giống như chiếu cố bình thường, Đường Miên tuy rằng chưa từng yêu đương. Nhưng chẳng phải có câu không ăn qua thịt heo cũng từng gặp qua heo chạy sao? Lệ Ngự rõ ràng đã vượt qua phạm vi chiếu cố, Đường Miên cũng không phải thật sự ngốc đến nhìn không ra.
“Ca, em nghĩ anh không nên tiếp tục làm phiền người ta nữa, em cái gì cũng không thiếu.” Đường Miên thử uyển chuyển nói.
“Không có việc gì, Lệ Ngự nói không phiền, em yên tâm, Lệ Ngự tốn bao nhiêu tiền anh sẽ trả lại cho cậu ta, thỉnh thoảng sẽ mời cậu ta uống rượi, xem như cảm ơn cậu ta đã luôn chăm sóc em.” Đường Chiến cười hắc hắc trả lời.
Đường Miên cảm thấy mình không thể nào nói uyển chuyến với lục ca, dứt khoát nói thẳng: “Lục ca, Lệ Ngự mỗi ngày đều đến tìm em, cũng không tốt lắm, người khác đều cho rằng Lệ Ngự là bạn trai của em!”
Cái gì, chuyện quái gì vậy?
Lệ Ngự là bạn trai của Miên Miên?!
Đường chiến cười một tiếng, mở miệng an ủi: “Miên Miên em đừng lo, anh sẽ bảo Lệ Ngự ngày mai không cần đến nữa, em xem có được không?”
Mối quan hệ giữa Miên Miên và Lệ Ngự đã bị hiểu lầm, Đường Chiến cảm thấy không thể để Lệ Ngự tiếp tục đi qua.
Sau khi ngắt máy Đường Chiến càng nghĩ càng thấy không thích hợp, Lệ Ngự sẽ không thực sự có ý gì đi?
Miên Miên mới 18 tuổi, Lệ Ngự đã 28, ngay từ tuổi tác đã thấy không thích hợp.
Cách nhau ba tuổi đã xem như khác một thế hệ, Lệ Ngự và Miên Miên lại cách nhau tận ba thế hệ, này mẹ nó quá không thích hợp nha.
Đường Chiến lại cảm thấy không quá khả năng, anh cùng Lệ Ngự quen biết đã lâu, dù đã không gặp nhau hai năm, Đường Chiến vẫn có thể xưng là hiểu biết Lệ Ngự.
Nói nữa, Lệ Ngự có tiếng không gần nữ sắc.
Nhưng mà Miên Miên đẹp như vậy, Lệ Ngự khó tránh khỏi việc động tâm.
Đường chiến nghĩ vẫn là phải đem mọi khả năng bóp chết ngay từ trong trứng nước, lập tức gọi điện cho Lệ Ngự.
Sau khi nói chuyện với Lệ Ngự trong lòng Đường Chiến vẫn không thấy thoải mái, lúc trở về ký túc xá thì gặp Tiết Bạch, Tiết Bạch thấy vẻ mang tâm trạng nặng nề của Đường Chiến không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Tên to con ngốc vô lo vô nghĩ như Đường Chiến thì có tâm sự gì chứ? Hai năm trước ly hôn, cũng chẳng có bộ dáng nặng nề như lúc này.
Nhưng Tiết Bạch thấy Đường Chiến như thế ngược lại càng hăng hái, lại lần nữa túm lấy người hỏi: “Cậu bị làm sao vậy, bộ dáng nặng nề này của cậu có phải là có chuyện lớn gì rồi không? Đúng rồi, vừa rồi tôi nghe có người nói em gái cậu gọi đến, em gái cậu có chuyện gì à? Lệ Ngự không phải đang ở Kinh Thị sao, em gái cậu gặp chuyện sao không nhờ cậu ta giúp?”
Nhắc tới Lệ Ngự, Đường Chiến liền ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tiết Bạch, một hồi lâu sau mở miệng nói: “Tiết Bạch, cậu xem có phải Lệ Ngự thích em gái của tôi rồi không?”
“Phốc, khụ khụ, cậu…… Cậu nói gì?”
Ai thích ai?
Lệ Ngự thích em gái Đường Chiến?!
Tiết Bạch bởi vì một câu nói này của Đường Chiến làm cho cười sặc nước miếng, trừng lớn đôi mắt nhìn Đường Chiến, một hồi lâu mới vỗ vỗ bả vai Đường Chiến nói: “Đường Chiến, cậu nghĩ nhiều rồi, tôi nói với cậu này, Lệ Ngự tuyệt đối sẽ không thích em gái cậu. Cậu biết có bao nhiêu cô gái thích Lệ Ngự không? Từ các cô gái đoàn văn công, đến các tiểu hộ sĩ ở bệnh viện, còn có các em gái nhỏ ở đại viện, cái này không đề cập tới, con gái nhà tư lệnh chắc cậu cũng biết đúng không? Cũng thích Lệ Ngự, nhưng Lệ Ngự không thích tất cả bọn họ, cậu biết này đại biểu cho cái gì không?”
“Đại biểu cái gì?” Đường Chiến ngây ngốc hỏi.
“Đại biểu Lệ Ngự không gần nữ sắc câu này không phải tùy tiện mà nói, phụ nữ ở trong mắt Lệ Ngự phỏng chừng không khác gì bọn đàn ông chúng ta, cậu hiểu không?” Tiết bạch nhìn Đường Chiến, hỏi.
Đường Chiến lắc lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu.
Phụ nữ với đám đàn ông bọn họ sao có thể giống nhau? Ngay từ cấu tạo thân thể đã khác nhau, những mặt khác cũng không có khả năng giống nhau.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Lệ Ngự xác thực không hứng thú với phụ nữ thật, quen biết nhau đã nhiều năm anh chưa từng thấy Lệ Ngự có hứng thú với người phụ nữ nào, cho nên là anh đã suy nghĩ nhiều?
Không, không, Lệ Ngự tuy rằng không có hứng thú với những người phụ nữ khác, nhưng là không đại biểu cho việc cậu ta không có hứng thú với em gái anh.
Đường Chiến lắc lắc đầu nói: “Nhưng em gái tôi rất đẹp, còn ngoan ngoãn nghe lời, tôi cảm thấy Lệ Ngự có khả năng đã thích em gái tôi, cho nên cậu nói đi có khả năng không?”
Tiết bạch: “……?”
Anh ta nói, anh ta nói cái cây búa ấy!
“Em gái cậu trông rất giống cậu?” Tiết Bạch hỏi.
“Đúng vậy, tôi với em gái đều giống mẹ, mẹ tôi nói em gái rất giống bà, tôi cũng giống mẹ, cho nên tôi và em gái đương nhiên sẽ giống nhau.” Đường Chiến giải thích.
“Vậy thì không thành vấn đề, tôi bảo đảm, Lệ Ngự không có khả năng coi trọng em gái cậu.” Tiết Bạch mặt vô biểu tình nói.
Một cô gái trông giống Đường Chiến, đến cùng là khẩu vị nặng thế nào mới có thể coi trọng!
Lệ Ngự tuyệt đối không có khẩu vị nặng như vậy.
Đường Chiến nghe thấy Tiết Bạch bảo đảm, không rõ: “Cậu lấy gì để đảm bảo? Cậu lại không phải Lệ Ngự, em gái tôi……”
“Được rồi, em gái ngài ngoan ngoãn đáng yêu còn xinh đẹp, tôi đã biết, tôi đã biết, nhưng tôi bảo đảm là Lệ Ngự sẽ không thích em gái của ngài, trừ phi Lệ Ngự thích đàn ông, không, phỏng chừng cậu ta thích đàn ông cũng sẽ không thích em gái cậu.” Tiết Bạch bảo đảm xong liền lập tức đi rồi.
Thật sự khi đối mặt với tên muội khống Đường Chiến, Tiết bạch vẫn luôn rất bất lực.
Đường Chiến đứng yên một chỗ đột nhiên hiểu ra vấn đề, vừa rồi Tiết Bạch nói Lệ Ngự thích đàn ông…… Cho nên Lệ Ngự nhiều năm như vậy không nói chuyện yêu đương là do không thích phụ nữ?!
Nga nga nga, thế này, Đường Chiến đã yên tâm.
Ưu điểm lớn nhất của Đường Chiến là bỏ qua trọng điểm, chú trọng vào một điểm không cần thiết.
Quên đi, không cần quan tâm nữa, dù sao anh đã bảo Lệ Ngự không cần đến tìm em gái anh nữa, hẳn là sẽ không có việc gì đi?
Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.————————
Hôm nay, Tô Vệ Quốc nhận được một cuộc gọi từ Lệ Ngự, nói mời ra ngoài cũng nhau ăn cơm.
Tô Vệ Quốc cảm thấy mới mẻ, một từng nay Lệ Ngự không có thời gian đi chung với bọn họ, cả ngày là thần long thấy đầu không thấy đuôi, sao đột nhiên hôm nay lại có thời gian mời bọn họ đi ăn cơm?
Lệ Ngự một tuần nay làm gì không nói Tô Vệ Quốc cũng đoán được, đơn giản chính là đi tìm Đường đồng học.
Nửa giờ sau, Tô Vệ Quốc gặp được Lệ Ngự, thoạt nhìn sắc mặt anh không tốt lắm.
“Lệ Ngự cậu gọi bọn này đến là có động cơ gì? Nói đi, gặp chuyện gì khó khăn anh em ở đây sẽ ra chủ ý giúp cậu, người nhiều sức lớn.” Tô Vệ Quốc nhìn sắc mặt Lệ Ngự, dẫn đầu mở miệng đánh vỡ bầu không khí trầm mặc.
Lệ Ngự nhàn nhạt liếc Tô Vệ Quốc, trầm mặc một lát mới nói: “Các cậu nói xem, thích một cô gái là có cảm giác thế nào?”
Lệ Ngự đi thẳng vào vấn đề như vậy, khiến những người khác đều kinh ngạc nhìn anh, đối diện với ánh mắt của Lệ Ngự họ lại vội vàng dời mắt.
“Thích một người đương nhiên là muốn thời thời khắc khắc được ở bên cô ấy, không gặp sẽ thấy nhớ, lúc gặp nhau rồi thì không muốn tách ra".
“Buổi tối sẽ mơ thấy nàng.” Một người khác bổ sung một câu.
“Muốn cưng chiều cô ấy.”
“Muốn cho cô ấy những thứ tốt nhất, chỉ cần cậu có, chỉ cần cô ấy muốn.”
“Thích một cô gái rất đơn giản, trái tim của cậu hiểu rõ đáp án nhất.”
“Cái gì nằm mơ không nằm mơ, muốn hay không muốn, đáp án không đáp án! Tôi nói này thích một người là khi gặp nhau phương diện kia sẽ có phản ứng với cô ấy, hiểu chứ?” Tô Vệ Quốc nói chuyện chẳng thèm văn với chả chương, tuy rằng anh nói quá trắng trợn nhưng không phải là không có lý.
Những người khác nghe Tô Vệ Quốc nói mấy lời thô tục trong lòng âm thầm giơ một ngón tay cái cho Tô Vệ Quốc, vẫn là kinh nghiệm tình trường của Tô Vệ Quốc phong phú, nói một câu trúng ngay trọng tâm.
Có lẽ nói như vậy là quá trắng trợn, nhưng cũng là chính xác nhất, một người đàn ông thích một người phụ nữ, khẳng định sẽ nghĩ đến phương diện nào đó, nếu không có một chút tâm tư nào về cái kia thì sao có thể gọi là thích?
Lệ Ngự trầm mặc, trong đầu nghĩ tới giấc mộng đêm đó, trong lòng ẩn ẩn nổi lên một tia gợn sóng, tựa hồ đã có gì đó thay đổi.
Tô Vệ Quốc thấy Lệ Ngự lại trầm mặc, tiếp tục nói: “Lệ Ngự, nếu thích thì cậu cứ theo đuổi, Đường đồng học đẹp như vậy, lỡ như bị mấy tên thanh niên trẻ tuổi ở Kinh đại lừa đi mất thì sao? Đến lúc đó cậu hoàn toàn không còn cơ hội nào nữa.”
Lệ Ngự liếc Tô Vệ Quốc, nhưng không có mở miệng phủ nhận.
Lệ Ngự lúc này xem như đã thông suốt, anh đối với cô gái nhỏ thật sự có động cơ không thuần.
Anh muốn…… Bắt lấy cô gái nhỏ ôm vào trong lòng ngực.
Tưởng tượng đến có một ngày cô sẽ ở bên người khác, Lệ Ngự liền nảy sinh ra cảm giác muốn đập chết tên đó.
“Lệ Ngự, cậu đừng trách đám anh em ở đây nói chuyện khó nghe, cậu nếu có ý với Đường Đồng học thì sớm bắt vào tay càng sớm càng tốt, so về tuổi tác với đám thanh niên kia cậu đã là ông chú già, hơn nữa chẳng bao lâu nữa cậu phải trở về bộ đội, trở về lại bộ đội có nghĩa là thời gian cậu ở bên Đường đồng học chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nếu cậu là Đường đồng học, cậu sẽ chọn một người lớn tuổi hơn mình không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cậu, hay là một người tuổi xấp xỉ với cậu lúc nào cũng ở bên cạnh làm cho cậu vui vẻ?”
Lệ Ngự:……
Tuy rằng Tô Vệ Quốc nói chuyện có lý, nhưng Lệ Ngự lại muốn dùng một búa đánh chết Tô Vệ Quốc làm sao bây giờ?
Nói anh là ông chú già gì chứ? Anh chỉ mới 28, cũng chỉ lớn hơn cô gái nhỏ…… Mười tuổi!
Được rồi, mười tuổi có chút, nhiều.
Lệ Ngự tuyệt đối không thừa nhận anh đã già rồi, anh nhiều nhất chỉ là thành thục.
“Con gái thường thích cái gì? Tô Vệ Quốc cậu làm thế nào mà theo đuổi được cô sinh viên kia vậy?” Lệ Ngự bắt đầu học hỏi kinh nghiệm.
Những người khác thấy Lệ Ngự không phản bác chuyện anh thích Đường đồng học, sôi nổi vỗ tay tán thưởng vì da mặt Lệ Ngự đủ dày, khoảng thời gian trước cũng không biết là ai có mặt mũi trào phúng Tô Vệ Quốc người ta là trâu già gặm cỏ non, lúc này muốn ăn cỏ non lại đi học hỏi kinh nghiệm của người ta?
Tuy nhiên đối với Tô Vệ Quốc bọn họ còn có thể trêu chọc một chút, vị trước mặt này thì vẫn là thôi đi, nắm đấm của bọn họ không cứng bằng Lệ Ngự, bọn họ không muốn liều mạng chó để chế nhạo anh.
Tô Vệ Quốc cũng bị Lệ Ngự mặt dày làm cho sợ ngây người, nhìn chằm chằm Lệ Ngự một hồi lâu mới chịu phục nói: “Tôi lúc đấy theo đuổi chẳng có làm gì nhiều, chỉ có thể trách mị lực của tôi quá lớn hấp dẫn cô ấy, cả hai đều có ý nên cứ thế tôi bắt được người.”
“Nha nha nha, thật không thể tin được, chắc là tên chó chết vì tình mà mỗi ngày đều chạy đến Thanh đại không phải là cậu đâu nhỉ?” An Ba nghe không nổi chuyện Tô Vệ Quốc khoác lác, lập tức mở miệng phá đám.
“Phốc ha ha, đúng đúng đúng, bọn này không hề quen biết tên xấu xa vô sỉ đi trèo tường ký túc xá nữ của người ta, cũng may là phòng cô bé đó ở lầu hai, nếu là lầu 3 người nào đó phỏng chừng đã té gãy chân.” Lại một tên phá đám mở miệng.
“Còn cố ý tìm lão Trang học viết thư tình, không biết ai đã viết mấy câu thơ sến sẫm đó.”
“Ai da, da mặt dày đến căn tin trường người ta ăn cơm, sau đó còn bắt con gái nhà người ta trả tiền.”
“Còn có, mua chuộc bạn thân của người ta, đánh du kích.”
Tô Vệ Quốc khóe miệng run rẩy một chút, nghe một đám bạn xấu xa vừa quở trách vừa trêu chọc mình anh thật sự muốn bo xì với bọn nó.
Lệ Ngự ghét bỏ nhìn Tô Vệ Quốc, ánh mắt kia giống như đang nói: “Này mẹ nó chính là mị lực của cậu?”
Mị lực chết không biết xấu hổ, chịu phục chịu phục.
Lệ Ngự đem kinh nghiệm của Tô Vệ Quốc tổng kết lại, rồi đưa ra một kết luận.
Theo đuổi con gái, không biết xấu hổ là được rồi.
Nhưng phải không biết xấu hổ như thế nào? Điều này cần đặc biệt lưu ý.
Kinh đại ký túc xá nữ, Khương Yên phát hiện “Ca ca chiến hữu” khoảng thời gian trước mỗi ngày đều xuất hiện đột nhiên biến mất.
Nhìn Đường Miên thảnh thơi ngồi trên ghế đọc sách như không có chuyện gì, Khương Yên nhịn không được tò mò hỏi: “Miên miên, vị “Ca ca chiến hữu” kia hai ngày rồi sao không thấy xuất hiện?”
“Nga, anh tớ ngại khi cứ làm phiền người ta.” Đường Miên nhàn nhạt đáp.
“Kia, cậu không có ý kiến sao?” Khương Yên tấm tắc hai tiếng: “Ca ca chiến hữu rất đẹp trai, cậu xem mấy ngày hôm trước, nếu không phải tới tìm ngươi, ca ca chiến hữu sợ là phải bị những nữ sinh kia nuốt sạch.”
“Ừm, cho nên vì sự an toàn của anh ấy, nữ sinh Kinh đại rất đáng sợ, không thể để anh ấy đến một nơi nguy hiểm như vậy, miễn cho vừa lơ đãng một chút người đã bị nuốt sạch.” Đường Miên tiếp tục đọc sách, vừa lúc xem xong một trang thuận tay lật sang trang khác, trông bộ dáng rất bình tĩnh.
Khương Yên liền kỳ quái: “Người ưu tú như vậy cậu không động tâm sao?”
“Ừm, có chút.” Đường Miên chưa bao giờ sẽ phủ nhận nhan giá trị của Lệ Ngự, nhưng động tâm và mê trai là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Hơn nữa, Lệ Ngự cũng chưa tỏ vẻ gì, chỉ nương theo việc Đường Chiến nhờ giúp đỡ để lấy cớ, người cũng chưa mở miệng, cô có thể nói cái gì?
Dù sao, địch bất động ta bất động.
“Động tâm rồi sao cậu không theo đuổi?”
Đường Miên nghe Khương Yên nói, lúc này đem lực chú ý dịch tới trên người Khương Yên, trầm mặc trong chốc lát môi đỏ hé mở nói: “Trong chuyện tình cảm ai động tâm trước là người thua, tớ không để bụng thắng thua, nhưng là tớ không nghĩ nhanh như vậy đã bị hạ gục, nếu theo đuổi tớ dễ dàng như vậy, cậu nghĩ tớ sẽ độc thân đến tận bây giờ sao?”
Cho nên, cô không phải dễ thu phục.
Khương Yên nhìn Đường Miên bình thản ung dung, nghĩ đến ngày đó uống say con nhóc này nằm trong vòng tay của “Ca ca chiến hữu” không rời, khi đó ngài cũng không khó thu phục như vậy nha.
“Thôi, tớ đói bụng rồi, “Ca ca chiến hữu” nhà cậu đã hai ngày không mang đồ ăn ngon qua, phòng của chúng ta đã không còn dư lương thực nữa rồi, tớ phải đi đến căn tin mua, phải dự trữ lương thực, cậu muốn đi cùng không?” Khương Yên vừa nói vừa mang giày vào chuẩn bị đi ra ngoài.
“Cậu đi đi, lát nữa tớ còn phải viết một bài báo cáo tóm tắt, tiện thể mua cho tớ luôn nha, cảm ơn tiểu khả ái.” Đường Miên vẫy vẫy tay, còn không quên đùa giỡn bạn tốt.
Khương Yên đã quen bị Đường Miên đùa giỡn, bình tĩnh đi ra ngoài, quả nhiên là người cao lãnh vô tình.
Vài phút sau, cửa phòng ký túc xá bị người mở ra, Khương Yên cầm trong tay một túi đồ lớn.
Đường Miên nhìn Khương Yên: “Nhanh như vậy?”
Ngồi máy bay đi? Căn tin cách ký túc xá chừng mười phút đi bộ, một đi một về cũng phải đến hai mươi phút, lúc này mới vài phút đã trở lại?
Khương Yên hướng tới Đường Miên chớp chớp mắt, nói: “Vị “Ca ca chiến hữu” nhà cậu ở dưới lầu, thứ này là nhờ tớ mang lên cho cậu.”
Đường Miên nghe Khương Yên nói, nhướng mày, hàng mi bướm mỏng manh khẽ run, môi đỏ hơi hơi giơ lên một nụ cười nhạt……
- ------------
Băng Băng: vậy là đại lão nhà ta đã bắt đầu lên con đường truy thê rồi yeah 🎉🎉🎉.
Mừng rớt nước mắt😢😢😢.