Editor: Băng Tâm

"Lệ Ngự, cậu thật không nể mặt bạn bè, cô bé đó là em gái cậu, chúng ta cùng nhau lớn lên, em gái cậu còn không phải em gái tôi sao? Chúng ta đâu cần phân chia ranh giới gì đâu? Miên Miên, em đừng nghe Lệ Ngự nói bừa, bọn anh đều là người tốt, thích giúp đỡ mọi người là thanh niên ba tốt, em là em gái anh sau này có chuyện gì thì cứ nói với ca ca này, anh khẳng định sẽ giúp em hết mình."

Tô Vệ Quốc lúc nói còn dùng tay vỗ ngực như thể chứng minh sự chân thật trong lời nói của anh.

Đường Miên như cũ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lệ Ngự, nhuyễn thanh nói: "Cảm ơn Tô đại ca."

Lệ Ngự nghe thấy Đường Miên kêu Tô Vệ Quốc là Tô đại ca trong lòng đột nhiên có chút không dễ chịu, anh nhớ rõ Đường Miên giống như chưa từng có kêu anh một tiếng ca, thậm chí còn gọi thẳng tên anh, như vậy thật quá xa lạ. Tô Vệ Quốc thành Tô đại ca, còn anh vẫn dậm chân tại chỗ gọi thẳng tên Lệ Ngự, trong lòng Lệ Ngự đột nhiên cảm thấy không thích hợp.

Lệ Ngự chỉ giới thiệu Đường Miên cho mọi người biết, những người khác thấy Lệ Ngự mở miệng tự nhiên sẽ chủ động đến trước mặtĐường Miên làm quen.

Trong phòng bao, không khí còn xem như hòa hợp, nhưng ba cô gái kia tỏ vẻ không mấy mặn mà với Đường Miên.

Đường Miên cũng không để ý, vừa nhìn liền ba cô gái kia tính tình kiêu ngạo, điều kiện gia đình cũng không kém, không nói mấy cô gái đang ngồi kia, chỉ riêng cô gái đang ngồi một mình ở đằng kia nhìn đã biết thân phận không hề đơn giản.

Đường Miên không phải người trong vòng, người ta thờ ơ không quan tâm đến là chuyện bình thường, nếu người trong vòng bọn họ dễ nói chuyện như vậy thì còn trò vui gì nữa? Nhưng tốt xấu gì cũng là Lệ Ngự giới thiệu, mấy cô gái dù không nhiệt tình cũng sẽ không trở mặt, vẫn sẽ nói qua loa vài câu với Đường Miên.

Đường Miên ra ngoài đi toilet, Đường Miên vừa đi đám người trong phòng đã không thể ngồi yên, trong đó vồ vập nhất vẫn là Tô Vệ Quốc.

Tô Vệ Quốc đối với Lệ Ngự cười vẻ mặt đáng khinh, sau đó chậc chậc chậc vài tiếng hỏi: "Lệ Ngự, nói mau cậu tìm đâu ra cô em gái xinh đẹp như vậy hả? Chẳng phải cậu là quân nhân chỉ ở trong quân đội sao? Không có thời gia về thăm nhà lại có thời gian quen biết em gái xinh đẹp? Lợi hại nha!"

Lệ Ngự cảnh cáo liếc Tô Vệ Quốc, buông chiếc đũa trong tay: "Đừng nói chuyện lung tung, cô ấy chỉ là một cô bé, lúc trước tình cờ quen biết, tôi cũng không nghĩ đến sẽ gặp lại cô ấy khi trở về Bắc Kinh. Cô bé đến đây là để tham gia huấn luyện thi đua toán học, chắc cậu cũng biết đi, tôi thấy cô bé ngoan ngoãn nhìn thuận mắt nên rất thích, nhưng không có tâm tư khác."

"Thật sự như vậy sao? Huấn luyện thi đua toán học cậu nói có phải là cuộc thi tổ chức mấy năm gần đây, tôi có nghe nói, thiên tài tham gia rất nhiều. Em gái Miên Miên tham gia cuộc thi đó đúng là lợi hại, dựa theo những gì cậu nói thì Miên Miên vẫn chỉ là một tiểu học bá?"

"Nói chuyện thì nói đàng hoàn, có tên, gọi tên là được, gọi em gái Miên Miên hai người thân quen lắm sao?" Lệ Ngự nói mắt nhìn chằm chằm Tô Vệ Quốc

Tô Vệ Quốc đối mắt với Lệ Ngự, vốn đang muốn nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt Lệ Ngự trực giác nói cho Tô Vệ Quốc rằng giỡn nhiêu đó đủ rồi.

"Được rồi, được rồi, tôi gọi là Miên Miên......" Lời nói còn chưa nói xong Tô Vệ Quốc phát hiện Lệ Ngự như cũ nhìn chằm chằm mình, sửa lời nói lại: "Được, được, nhưng cũng không thể gọi là Đường Miên đi, nghe quá mới lạ."

"Tôi cảm thấy gọi bằng tên khá tốt, chúng ta ngày thường không phải luôn gọi nhau bằng tên sao?" Lệ Ngự nhàn nhạt nói.

Tô Vệ Quốc nháy mắt nghẹn họng, không biết nói gì cho tốt.

Bọn họ là bọn họ, một đám đàn ông hơn nữa còn không có biệt danh. Tuy nhiên, Tô Vệ Quốc cũng chỉ dám âm thầm phun tào trong lòng chứ không dám nói ra.

"Được thôi, tôi sẽ gọi cô bé là Đường đồng học, Lệ Ngự cậu thật không hiểu cách giao tiếp, cậu nhập ngũ đã quá lâu rồi cách xã giao cũng trở nên cứng nhắc." Tô Vệ Quốc pha trò nói.

Những người khác thấy Tô Vệ Quốc ra vẻ nhà tư vấn thì bật cười.

"Anh họ, em đi ra ngoài một chút." Một cô gái ngồi trong phòng bỗng lên tiếng nói rồi đứng dậy rời đi.

Lúc cô ta đi vào toilet thì gặp Đường Miên, cô ta nhịn không được đánh giá Đường Miên nhiều thêm vài lần.

Kiều Oánh không rõ vì sao Lệ Ngự lại giới thiệu một con nhóc cho người trong vòng biết, vừa rồi trên bàn cơm mọi người đã biết gia thế của Đường Miên, là người ở tỉnh H, không có bối cảnh.

Lúc này, thấy cô rất xinh đẹp, so với các cô gái trong đại viện còn đẹp hơn, da thịt kiều nộn hơn.

Đường Miên nhận thấy ánh mắt của đối phương, thả chậm động tác rửa tay lại, hơi nghiêng đầu nhìn về phía đối phương, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt hỏi: "Chị nhìn chằm chằm tôi làm gì?"

Kiều Oánh nghe thấy tiếng của Đường Miên lập tức thu hồi tầm mắt, rũ mắt nhìn dòng nước trong tay, trầm mặc một lát mới nói: "Cô...... Không phải là người trong vòng chúng tôi. Tôi không biết vì sao Lệ ca lại giới thiệu cô với chúng tôi, hơn nữa cô không phải người Kinh Thị, phỏng chừng chúng tôi không có nhiều cơ hội chiếu cố."

"Vâng, tôi cũng không biết, tục ngữ có câu nhiều bạn bè sẽ có nhiều đường đi, xem như giữ mặt mũi cho nhau thì nguyện ý kết bạn, không muốn thì sau bữa cơm này không cần lui tới." Đường Miên cười ngâm ngâm nói, cũng không có tức giận.

Đường Miên bình tĩnh như vậy làm Kiều Oánh có chút tò mò, rốt cuộc cô gái bình thường ít nhiều sẽ bị người khác làm tổn thương lòng tự tôn, nhưng cô gái trước mắt này lại không một chút tức giận.

Thật sự chỉ là một con nhóc, Kiều Oánh nhìn Đường Miên trước mắt, chỉ có mười sáu tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn cô ta 5 tuổi, cô ta không hiểu, Lệ Ngự và Đường Miên làm thế nào quen nhau.

Theo lẽ thương, Lệ Ngự là một người đàn ông thành thục, đối với một con nhóc sẽ không nhẫn nại nhưng sao Lệ Ngự lại rất để tâm đến Đường Miên?

Tuy nhiên, hành động tiêu sái vừa rồi của Đường Miên khiến cho Kiều Oánh thấy xem trọng cô, rốt cuộc với thân phận của cô ta chỉ cần mơ hồ đoán được sẽ có người vào xum xuê, nhưng cô nhóc Đường Miên này lại không, cái khác không nói, chỉ riêng tính tình kia đã làm cho người ta yêu thích.

Tuy nhiên chỉ riêng điều này vẫn chưa đủ để Kiều Oánh chấp nhận Đường Miên, kế tiếp hai người không hề nói chuyện với nhau nữa.

Vài phút sau, hai người cùng đi ra khỏi nhà vệ sinh vào lại phòng bao.

Không khí vẫn giống như lúc đầu, mọi người ăn thì vẫn ăn, uống thì vẫn uống.

Hai giờ sau, cuộc tụ hội tan, Lệ Ngự lái xe đưa Đường Miên trở về.

- -----

Trên đường phố người đến rồi người đi, Đường Miên mua ba quyển tài liệu ôn tập môn toán đầy cộp từ hiệu sách để làm quà lưu niệm cho ba người bạn thân, dù sau cũng đã đến Kinh thị một chuyến, sao lại không mua quà lưu niệm tặng cho bạn bè chứ?

Cả ba cuốn đều là tài liệu ôn tập, chỉ cần nghiêm túc xem, cô tin tưởng thi đại học không là vấn đề.

Nhưng, Đường Miên nhìn thoáng qua mấy quyển sách kia, trong đầu có thể tưởng tượng ra biểu cảm của cả ba người khi nhận quà.

Khương Yên khẳng định sẽ rất thích, Tiết Ngao và Lục An biểu tình nhất định sẽ phi thường xuất sắc.

Đường Miên cầm theo mấy quyển sách, trọng lượng của mấy quyển sách cơ bản không phải là vấn đề với Đường Miên.

Đột nhiên, một tiếng hét chói tai vang lên giữa đám đông, Đường Miên ngẩng đầu thấy một bóng người lao tới từ cách đó không xa, Đường Miên cầm chặt mấy quyển sách trong tay đứt khoát né sang, người nọ vừa chạy qua tiếng hét vừa rồi lại vang lên.

"Cướp!!!"

Ở thời đại này vẫn còn rất nhiều người tốt, nghe tiếng thét chói tai kia liền có hai người đuổi theo, Đường Miên chỉ có thể bất lực nhìn theo bóng những người đó.

Là một đóa hoa của tổ quốc có đầy đủ tam quan, Đường Miên vốn định ra tay giúp đỡ, nhưng đã có hai người đàn ông lực lưỡng giúp nên Đường Miên quyết định rút lui.

Hơn mười phút sau, Đường Miên đang đi đến gần cột đèn giao thông thì thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua, chợt hiểu ra một câu...... trái đất thật tròn.

Bạn có thể tưởng tượng mười phút trước gặp một tên cướp, mười phút sau lại gặp hắn ở nơi khác không?

Đường Miên cầm theo sách thấy người đàn ông ngày càng tiến đến gần, khẽ nhấc lên mấy quyển sách trong tay.

Thiên Đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại xông vào?!

Mẹ nó đây là tự tìm chết!

Phía sau hắn vẫn có một người đàn ông đuổi theo không bỏ, thở hồng hộc hét lên: "Đừng chạy, đứng lại, người phía trước ngăn tên trộm lại!"

Tên trộm thấy phía trước có một cô gái, trên mặt nháy mắt lộ vẻ khinh thường, từ đằng xa hung hăng rống lên: "Cút ngay, bớt lo chuyện bao đồng đi!"

Tên đó thậm chí cảm thấy, hắn chỉ cần một quyền không tốn mấy phần lực đã đánh gục cô gái kia.

Nhưng khi tên đó chạy ngang qua cô, đột nhiên cơ thể hắn bay lên, ngay sau đó "Phanh" mà một tiếng ngã mạnh xuống đất.

Đường Miên thu lại bàn chân ngáng đường, tiến lên một bước, thấy tên đó còn muốn bò dậy chạy trốn, lập tức ra tay, động tác lưu loát bắt chéo hai cánh tay của hắn ra sau lưng, tên cướp đau đớn rên lên.

Đường Miên ấn tên cướp xuống đất, người đàn ông đuổi theo phía sau thở hồng hộc chạy tới, sau đó giơ ngón tay cái về phía Đường Miên, thở phì phò khen: "Cô bé thật lợi hại, có tập võ?"

Vừa rồi anh ta thấy, một loạt động tác lưu loát của cô bé kia chắc chắn là có tập võ qua, người bình thường không thể so được.

Hiện tại không có nhiều các cô gái nghĩa hiệp như vậy, ánh mắt anh ta nhìn Đường Miên nhiều thêm vài phần hiền lành.

"Quá khen, quá khen, anh trai tôi là bộ đội, học được vài ba chiêu phòng thân thôi." Đường Miên cười nói

Bởi vì tên cướp chạy quá xa, không biết cách nào để trả lại túi cho chủ nhân, nên Đường Miên và người đàn ông phải cùng nhau đưa tên cướp đến cục cảnh sát.

Tới Cục Cảnh Sát, Đường Miên lại lần nữa biết trái đất rất tròn, bởi vì ở Cục Cảnh Sát Đường Miên lại gặp người quen.

Hôm qua Lệ Ngự giới thiệu cô với những người cùng ăn cơm trong đó có một người đàn ông, Đường Miên nhớ rõ đối phương tên là An Ba, anh ta có quan hệ khá tốt với Tô Vệ Quốc, lúc ăn cơm kẻ xướng người họa đặc biệt ăn ý.

An Ba ở Cục Cảnh Sát thấy Đường Miên có chút kinh ngạc, anh ta là phó cục trưởng của cục cảnh sát, vốn dĩ anh ta làm việc ở trong văn phòng giống thường ngày, nhưng hôm nay có việc phải đi ra ngoài, không ngờ vừa ra khỏi cửa lại gặp Đường Miên.

An Ba nhớ rõ Đường Miên là cô gái mà Lệ Ngự giới thiệu với đám người bọn họ, đang chuẩn bị rời đi thì gặp Đường Miên khiến anh ta dừng bước.

"Đường đồng học, sao em lại tới cục cảnh sát? Có chuyện gì à?" An Ba cười dò hỏi.

"Không phải chuyện lớn, anh đang bận, không cần phải lo lắng cho em." Đường Miên cười nói.

"Việc lớn việc nhỏ gì chứ, ở đây là địa bàn của anh, chuyện này anh cũng nên biết để giải quyết. Anh mà quay đầu mặc kệ Lệ Ngự sẽ không tha cho anh, có chuyện gì em cứ nói đi."

"Thật sự không phải chuyện lớn, chỉ là vừa rồi trên đường bắt được một tên cướp, tới cục cảnh sát phối hợp điều tra. Người của các anh hẳn đã đưa vào, chắc lát nữa em có thể rời đi rồi." Đường Miên đem chuyện này đơn giản nói hai câu.

An Ba nghe xong cười ha hả nói: "Không tồi nha, rất nghĩa hiệp." Tuy nhiên, nhìn thân thể nhỏ nhắn của Đường Miên, An Ba có chút hoài nghi.

Cô thoạt nhìn rất mảnh khảnh, không nghĩ đến còn có thể bắt người xấu, lợi hại, lợi hại.

An Ba cũng không có lập tức rời đi, mà là đứng ở đó nói chuyện phiếm với Đường Miên, đang lúc Đường Miên và An Ba nói chuyện, một anh cảnh sát dẫn một người đàn ông đi ra, người đàn ông kia chính là người đuổi theo tên trộm lúc nãy.

Anh cảnh sát thấy phó cục trưởng nhà mình đứng bên ngoài nói chuyện với một cô bé, trên mặt còn mang theo ý cười, anh cảnh sát bị hình ảnh này làm cho sững sờ.

Tôi đang chưng kiến cảnh gì thế này? Phó cục thường ngày thích giáo huấn người khác lúc này lại vui vẻ nói chuyện với một cô bé, phó cục trưởng quen biết cô bé kia sao? Cười vui như vậy làm người ta cảm thấy thật kỳ lạ.

Người đàn ông phía sau không phát hiện sự khác thường của anh cảnh sát, anh ta trực tiếp đi tới trước mặt Đường Miên cười ha hả nói: "Cô bé, cảm ơn em, không nhờ có em tôi đã không bắt được tên nhóc đó, tuổi còn trẻ tay chân lành lặn lại không tu chí làm ăn lại đi ăn cướp, ăn trộm." Anh ta cảm khái một câu, sau đó đề tài lại kéo về trên người Đường Miên: "Cô bé thật là lợi hại, thân thủ của em quá tốt, anh trai của em là bộ đội, khó trách người trong nhà giác ngộ cao như vậy."

An Ba cảm thấy mình đã nghe được trọng điểm, chờ đến khi người đàn ông và anh cảnh sát rời đi An Ba mới nhìn Đường Miên kinh ngạc, do dự trong chốc lát, sau đó hỏi: "Em có anh trai? Anh trai em là bộ đội?"

"Vâng, em có 6 người anh trai." Đường Miên gật gật đầu: "Lục ca của em là bộ đội."

An Ba thở hốc vì kinh ngạc, tê.

A, người ta có tận 6 người anh trai ruột.

Ngày hôm qua đám người bọn họ lại muốn làm anh trai người ta mặt bao lớn chứ? Người ta căn bản không thiếu anh trai, có tận 6 người anh ruột đấy.

Hơn nữa theo ngữ khí của cô bé khi nhắc đến lục ca, có thể nghe ra được tình cảm anh em họ rất tốt.

Đường Miên nhìn gương mặt kinh ngạc của đối phương, có chút khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không, không có gì, mẹ em sinh tận 7 người con sao?" An Ba ngượng ngùng hỏi.

"Đúng vậy, khi đó chưa có kế hoạch hoá gia đình, không giống hiện tại, quốc gia đề xướng sinh ít dạy tốt. Nếu lúc đấy có chính sách như bây giờ, phỏng chừng đã không có em." Đường Miên tự mình trêu chọc nói.

"Như vậy không được, Đường đồng học tốt như vậy, phạt tiền cũng phải sinh ra." An Ba đùa lại một câu.

- - Tống gia.

Tống Vân Sinh nhìn thấy hai chị em không hòa thuận với nhau cảm thấy rất khó chịu, hai người vốn dĩ quan hệ không tốt, hóa ra là vì nước sông không phạm nước giếng. Từ khi Tống Khê bị bắt cóc trở về vẫn luôn nhắm vào chị gái Tống Thi Vận. Hai người không nói chuyện với thì thôi, mỗi lần nói chuyện là nồng nặc mùi thuốc súng.

Gần nhất đây, Tống Thi Vận không biết nghe chuyện ở chỗ nào, lại lật đật đi cầu thần bái phật, mấy ngày nay còn thỉnh một cái bàn thờ về nhà, tựa hồ muốn cúng bái lâu dài.

Tống Vân Sinh thật sự là không hiểu được, một cô gái trẻ sao lại tin vào chuyện mê tín dị đoan như vậy?

Giữa trưa, Tống Khê bước vào nhà đã ngửi thấy mùi nến hương nồng nặc, Tống Khê khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười trào phúng, hướng tới phòng của Tống Thi Vận ở lầu hai nhìn thoáng qua.

Nháo đi, tiếp tục lăn lộn, hàng giả sẽ không thể tồn tại ở Tống gia này quá lâu đâu.

Đồng thời, ở tỉnh H xa xôi.

Đường gia đột nhiên tới một vị khách không mời, Giang Tú Phân nhìn người đàn ông bỗng dưng xuất hiện bảo rằng có chuyện quan trọng cần nói, nếu không phải nhìn ông ta không giống kẻ lừa đảo, còn nói chuyện này liên quan đến con gái bảo bối của bà thì khẳng định là bà sẽ không mở cửa.

Người đàn ông bị Giang Tú Phân nhìn chằm chằm, có chút xấu hổ, trộm đánh giá xung quanh, sau đó hắng giọng, châm chước nói: " Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, theo tôi được biết, ông bà là người nhà của tiểu thư Đường Miên, nhưng là người có mắt đều có thể nhìn ra tiểu thư Đường Miên cùng người Đường gia không giống nhau. Tôi xin tự giới thiệu, tôi là người Tống gia ở Kinh Thị, chắc các người ở đây không biết đến Tống gia, nhưng công ty điện gia dụng xx thì các người biết, đó là thương hiệu của Tống gia."

Giang Tú Phân nghe người đàn ông lải nhải một đống chuyện, có chút không kiên nhẫn, càng làm cho Giang Tú Phân khó chịu chính là, đối phương nói con gái của bà cùng người trong nhà lớn lên không giống nhau!

Ông ta bị mù sao? Con gái của bà lớn lên giống bà như vậy, sao lại không nhìn ra?

"Có chuyện gì ông cứ nói thẳng, là bởi vì ông nói chuyện này có liên quan đến con gái tôi nên tôi mới ở đây nghe ông nói, tôi không có đủ kiên nhẫn để nghe ông luyên thuyên, nên hãy nói trọng điểm!" Giang Tú Phân nói.

Đường Dương Sơn cũng ở một bên hút thuốc, đối với bộ dáng không khách khí kia của Giang Tú Phân, Đường Dương Sơn lựa chọn xem như không nghe thấy.

Khụ khụ, thật ra ông vẫn luôn hút thuốc, không chú ý Giang Tú Phân nói gì.

Người đàn ông bị hai vợ chồng già trực tiếp lơ đi rất tức giận, sắc mặt đều có chút khó coi, thấy Giang Tú Phân như vậy ông ta biết nếu tiếp tục dong dài đối phương khả năng thật sự sẽ đuổi ông đi, cho nên ông ta định nói thẳng.

"Đường Miên không phải con gái của các người......"

Nhưng mà, người đàn ông lời còn chưa nói xong đã bị Giang Tú Phân đánh gãy.

" Tôi đánh gãy chân bà nội ông, con gái do tôi sinh lại không phải con ruột của tôi, tôi cực khổ mang thai 9 tháng 10 ngày sinh ra con bé sao lại không phải con của tôi? Tôi cho ông biết, lời này không thể nói bậy, con gái tôi là tôi sinh, ông còn nói bậy nữa tôi sẽ cho con trai tôi đánh ông. Chúng tôi chỉ là người nhà quê không biết nói đạo lý giồng người thành phố các ông, dân quê đôi khi ra tay rất đã man, đặc biệt là khi có người nói con gái của tôi không phải là con ruột, tôi nghe xong sẽ rất tức giận cho người đánh chết tên đó!"

Giang Tú Phân tuyệt đối không phải chỉ nói xuôn, nhìn chằm chằm người đàn ông bằng ánh mắt bất thiện, như tùy thời có thể động thủ bất cứ lúc nào.

Đường Dương Sơn nghe thấy lời nói của người đàn ông đó liền không hút thuốc nữa, đến bên cạnh Giang Tú Phân, xầm mặt nói: "Vị tiểu huynh đệ này, đừng nói nhảm, con gái là con ruột của tôi, bà mụ trong thôn là người đỡ đẻ cho bà nhà tôi là nhân chứng chắc chắn con bé là con ruột của tôi!"

"Đúng Vậy, con gái lớn lên rất giống tôi, ông mù rồi nên không nhìn ra?" Giang Tú Phân tức giận phun tào một câu.

Người đàn ông nghe thấy Giang Tú Phân nói suýt nữa đứng không vững, mẹ nó ai mắt mù chứ, có mắt người đều nhìn ra được Đường Miên và người Đường gia hoàn toàn không giống nhau, người phụ nữ thấy Đường Miên giống mình này mới bị mù ấy.

Người đàn ông giơ tay sờ sờ mũi, sau đó lại lần nữa nói: "Các người không thừa nhận cũng vô dụng, Tống gia chúng tôi đã điều tra rõ ràng, năm đó xác thật có người đem tiểu thư Tống gia đến thôn Đường Gia đánh tráo với một cô bé khác. Chuyện này tôi tuyệt đối không có nói bừa, các người không tin có thể cho Đường Miên làm xét nghiệm ADN với Tống gia chúng tôi, xét nghiệm ADN không thể làm giả đúng không?"

"Đánh rắm, tôi mặc kệ, con gái là con ruột của tôi, trong thôn nhiều con gái như vậy sao các người lại chắc chắn là con tôi? Đường Miên nhà ta không phải con của nhà khác, con bé là do tôi sinh, dùng lực cả đêm mới sinh ra được." Giang Tú Phân có thể một ngàn một vạn cái khẳng định, Đường Miên tuyệt đối là con ruột của bà, từ khi sinh ra đến nay đều do chính tay bà nuôi nấng, khi còn nhỏ ba nó cũng chưa ôm quá vài lần, còn bà một ngày hai mươi tiếng đồng hồ đều ở bên cạnh con gái, không có khả năng bị người khác đánh tráo mà bà không hay biết.

Cho nên, người đàn ông này căn bản chính là đánh rắm, trong thôn có rất nhiều con gái, không thể bởi vì con gái nhà bà lớn lên đẹp liền muốn cướp, muốn cướp con gái xinh đẹp nhà người ta bộ có vấn đề thần kinh gì sao?!

Giang Tú Phân nói chắc chắn, bộ dáng hoàn toàn không giống nói dối, lúc này người đàn ông có chút chần chờ, trong lòng thậm chí âm thầm hoài nghi, có phải ông đến sai chỗ rồi không?

"Ông nói chuyện liên quan đến con gái tôi là chuyện này? Tôi đây có thể thật minh xác nói cho ông là con gái là do chính tôi sinh, các người khẳng định đã tìm lầm." Giang Tú Phân nói xong câu này liền tiễn người ra cửa.

Nói là tiễn đi xem như đã khách khí, Giang Tú Phân nhìn chằm chằm người đàn ông đe dọa...... Hoặc là tự mình đi, hoặc là bà động thủ.

Cho lựa chọn một trong hai, Giang Tú Phân tự nhận mình là một người hiểu đạo lý.

Chờ đến khi người đàn ông rời đi Giang Tú Phân càng nghĩ càng thấy không thích hợp, giơ tay vỗ vỗ bả vai Đường Dương Sơn nói: "Ông nó, hình như chuyện này có gì đó không đúng? Người nọ nói là Kinh Thị Tống gia sao có thể tìm đến đây?"

Giang Tú Phân đem chuyện này tái diễn trong đầu một lần, sau đó nháy mắt nghĩ thông suốt.

"Ông nó, chúng ta mau đi Kinh Thị một chuyến, con gái hiện tại đang ở Kinh Thị, con gái chúng ta ngây thơ như vậy lỡ như bị người Tống gia kia lừa thì làm sao? Miên Miên là con gái tôi, sao có thể trơ mắt nhìn người khác cướp đi cô gái xinh đẹp của tôi? Mấy người Tống gia này thật quá vô liêm sỉ."

"Đi Kinh Thị? Đi thật sao?" Đường Dương Sơn hỏi.

"Cần thiết đi, không đi con gái ông sẽ biến thành con gái của người khác."

"Không được, con bé là con gái của tôi mà." Đường Dương Sơn khẳng định nói.

Buổi chiều, người đàn ông kia lần nữa quay lại mới biết hai vợ chồng già Đường gia đã đi Kinh Thị.

Người đàn ông vừa nghe tin tức này liền gọi điện đem chuyện của hai vợ chồng già Đường gia báo cáo về Bắc Kinh......

- ----------

Chương sau đảm bảo đủ cẩu huyết, máu chó đầy đầu các bạn nhớ đón đọc nha❤❤❤.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play