Editor: Băng Tâm
Đường Miên trở lại trường học cuối cùng đã nhớ ra chuyện mình quên mất ở ga tàu.
Đường chiến bị thương, người cần phải thông báo nhất lại quên đi báo, nhưng Đường Miên không có ý định thông báo cho Trịnh Anh Hạnh, đỉnh đầu Đường lục ca đã đủ xanh rồi, lúc này còn bị thương, Đường Miên không tốt đến mức góp gạch cho nữ chủ xây nhà.
Về phía bên kia, Trịnh Anh Hạnh cũng gặp chuyện không hay, đến việc Đường Miên từng bảo cô ta mau chóng về lại thôn Trịnh Anh Hạnh cũng ném ra sau đầu.
Cửa xưởng dệt, một người đàn ông cao lớn đứng đợi ở cổng vào, anh ta mặc một bộ đồ màu xanh công nhân, trên ngực cài một cây bút máy, mắt đeo một cặp kính, bộ dáng thư sinh trắng nõn sạch sẽ, mấy cô gái làm trong xưởng dệt đi ra thỉnh thoảng kín đáo liếc nhìn vài lần.
Anh ta nhìn chằm chằm vào cửa xưởng dệt, nhưng đợi hơn nửa giờ vẫn không thấy người mình đang đợi, người đàn ông mất kiên nhẫn nhíu mày.
Anh ta cản một nữ công nhân từ nhà máy đi ra, nở một nụ cười văn nhã, lịch sự hỏi: "Chào Đồng chí, xin hỏi cô có biết Trịnh Anh Hạnh đã tan tầm chưa?"
"Tổ trưởng Trịnh, đã sớm rời đi rồi, anh tìm cô ấy có chuyện gì?" Nữ công nhân nói, ánh mắt nghi ngờ nhìn người đàn ông, nhịn không được trong lòng tò mò lại hỏi một câu: "Anh cùng tổ trưởng Trịnh có quan hệ gì?"
"Khụ khụ, chúng tôi là bạn, tôi tìm cô ấy có chút việc, nếu cô ấy đã về, ngày mai tôi lại quay lại đợi cô ấy." Anh ta nói xong liền xoay người rời đi.
Người đàn ông rời đi, chưa được bao lâuTrịnh Anh Hạnh liền từ trong xưởng dệt đi ra, nữ công nhân lúc này còn chưa đi, thấy Trịnh Anh Hạnh từ nhà máy đi ra, trong lòng âm thầm mắng một câu.
"Tổ trưởng Trịnh, cô còn chưa đi à, vừa rồi có người tìm cô." Nữ công hướng tới Trịnh Anh Hạnh nói.
"Không đâu, vốn là đã sớm đi rồi, nhưng lại quên chìa khóa nên quay lại phân xưởng lấy, vừa rồi ai đến tìm tôi vậy?" Trịnh Anh Hạnh vui sướng hỏi.
"Tôi không biết anh ta, người anh ta khá trắng, anh ta nói là bạn của cô."
"Ồ, có thể là thân thích gì đó của tôi, cô cũng biết đó, từ khi tôi thăng chức làm tổ trưởng có không ít họ hàng đến đòi gia nhập xưởng chúng ta." Trịnh Anh Hạnh nói.
Nữ công nhân thấy dáng vẻ tự tin của Trịnh Anh Hạnh không giống như nói dối, nhưng trong lòng cô ta cũng thầm mắng một câu, bởi vì người đàn ông vừa rồi nhìn không giống mấy người bà con nghèo đi tìm việc, nhìn cách ăn mặc của y hẳn là người nhà có điều kiện.
Trịnh Anh Hạnh lại không có tâm tư cùng nữ công nhân nói chuyện phiếm, ứng phó hai câu rồi nhanh chóng rời đi.
Trịnh Anh Hạnh sao có thể không biết người đàn ông kia là ai, cho dù đối phương hóa thành tro cô ta cũng có thể nhận ra, tra nam đời trước.
Anh ta tên là Từng Kiến Thành, Trịnh Anh Hạnh quen anh ta trước khi kết hôn, Từng Kiến Thành là người của trạm lương thực, trong nhà điều kiện xác thật không kém, Trịnh Anh Hạnh cùng Từng Kiến Thành từng quen nhau, sau lại bởi vì gia đình Từng Kiến Thành không thích cô ta cho nên họ chia tay, sau khi chia tay hai người có một khoảng thời gian dài không liên lạc với nhau, trong khoảng thời gian này Trịnh Anh Hạnh cùng Đường Chiến kết hôn.
Sau khi kết hôn Đường Chiến trở về quân khu, Trịnh Anh Hạnh mỗi ngày một cô đơn ở nhà, một lần tình cờ gặp lại Từng Kiến Thành, nam nữ thanh niên như củi gần rơm, trong lúc nhất thời khắc chế không được đã xảy ra quan hệ.
Hơn nữa Trịnh Anh Hạnh lương tâm cắn rứt không nói cho Từng Kiến Thành chuyện cô ta đã kết hôn, mà lấy thân phận độc thân cùng Từng Kiến Thành lui tới.
Sau khi trọng sinh việc đầu tiên Trịnh Anh Hạnh làm chính là cùng đối phương cắt đứt liên hệ, tuy rằng Từng Kiến Thành không đồng ý, nhưng cũng không làm ầm ĩ, bây giờ lại không biết uống lộn thuốc gì, đột nhiên tìm tới cửa.
Chuyện Trịnh Anh Hạnh đã kết hôn không nói với những người trong xưởng dệt, chỉ có mấy người chơi thân với cô ta mới biết cô ta đã kết hôn. Hai người lần trước nói muốn giới thiệu đối tượng cho Đường Miên cùng Trịnh Anh Hạnh tương đối gần gũi, Trịnh Anh Hạnh cố ý dặn dò người biết cô ta đã kết hôn giúp cô ta giấu giếm, lấy cớ là sợ bên lãnh đạo biết cô ta kết hôn không coi trọng cô ta nữa, sợ lãnh đạo cho rằng cô ta sau khi kết hôn sẽ bị gia đình phân tâm không làm tốt công việc, công tác sẽ có biến động. Ngay cả Giang Tú Phân đến tìm đồng nghiệp không thân hỏi tới Trịnh Anh Hạnh đều nói Giang Tú Phân là họ hàng xa, cho nên người biết cô ta đã kết hôn không nhiều lắm.
Chỉ cần tưởng tượng đến đời trước tra nam Từng Kiến Thành hại cô ta sinh non rất nhiều lần dẫn tới vách tử cung mỏng không thể sinh con, sau đó lại còn tìm tiểu tam ghét bỏ cô ta gà mẹ không biết đẻ trứng Trịnh Anh Hạnh hận không thể đem đối phương cắt thành trăm mảnh.
Cô ta cũng chưa tìm đối phương quấy rầy, lúc này Từng Kiến Thành ngược lại còn tìm tới cửa?!
Trịnh Anh Hạnh nghĩ vậy nghiến răng nghiến lợi, dọc theo đường về nhà sắc mặt Trịnh Anh Hạnh đều đặc biệt khó coi.
Trên tàu, Đường Dương Sơn đột nhiên nhớ đến một việc, không rảnh lo ăn cái gì, trực tiếp lôi kéo Giang Tú Phân đi ra phía sau thùng xe.
Giang Tú Phân thấy vẻ mặt Đường Dương Sơn nghiêm túc, mở miệng hỏi: "Chuyện gì?"
"Có việc, chuyện lão lục bị thương có phải bà quên nói với vợ nó đúng không? Vốn dĩ nên để con dâu đi cùng, để vợ nó chăm sóc cho nó." Đường Dương Sơn nói.
"Phi, vợ lão lục như vậy ông cảm thấy có thể chăm sóc người khác sao? Tôi thấy vợ lão lục so với con gái chúng ta còn lười hơn, vào cửa hơn nửa năm nay, cô ta còn không thèm về nhà chứ đừng nói qua giúp đỡ? Mười ngón không dính dương xuân thủy, còn muốn để cô ta chăm sóc, không chừng còn phải để lão lục chăm sóc cô ta."
Giang Tú Phân không đợi Đường Dương Sơn nói cái gì, tiếp tục nói: "Ông cho rằng tôi không nghĩ tới chuyện này? Tôi là cố ý không nói cho vợ lão lục, hai chiến sĩ đến nhà ta thông báo nói là lão lục bị thương ở chân, hơn nữa ta lúc ấy tôi hỏi tình hình bên đó thì thấy sắc mặt bọn họ có chút khó coi, cho nên tôi nghĩ lần này lão lục bị thương có phải hay không có chút nghiêm trọng? Tôi nghĩ chúng ta hãy đi trước xem tình huống bên đó, nếu không có việc gì lại thông báo cho vợ lão lục sau."
Giang Tú Phân lo lắng nhất chính là nếu có chuyện gì xảy ra với lão lục, vết thương còn chưa kịp tốt lên, mang theo Trịnh Anh Hạnh qua đó nếu cô ta làm ầm ĩ đi lên, lão lục không phải càng nguy kịch?
Đường Dương Sơn nghe Giang Tú Phân nói xong rầu rĩ ho khan hai tiếng sau đó không nói gì nữa, lão bà tử suy xét cũng không sai.
Hai ông bà trở về chỗ của mình, ngồi đối diện là hai chiến hữu của Đương Chiên, hai thanh niên trông rất khí thế, nếu Đường Miên ở chỗ này khẳng định có thể nhận ra hai người kia chính là Tiết Bạch và Lệ Ngự.
Bởi vì phía trước gặp được Đường Miên nên đến muộn vì vậy khi ngồi trên xe có chút khó xử, Lệ Ngự lần này cố ý sắp xếp một gian giường nằm cho 4 người, sẽ không bị người khác quấy rầy.
Thấy hai vợ chồng già tiến vào, Tiết bạch cười cười nói: "Bác trai, Bác gái, đói bụng rồi đi, cháu ra ngoài mua cơm về, hai người có kiêng món nào không?"
"Không, không cần khách khí, chúng ta có mang theo đồ ăn, không cần mua, hai tiểu đồng chí cũng lại đây ăn chung đi." Giang Tú Phân nói.
"Như vậy không được, sao lại có thể ăn cơm của hai bác, hai người là cha mẹ Đường Chiến, bọn con cùng nhau đi ra ngoài kiếm gì đó nóng cho hai người ăn." Tiết Bạch nói.
"Không cần, thật sự không cần, trước khi lên tàu con gái tôi đã mua cho chúng tôi rất nhiều đồ ăn, thứ này không thể để lâu, cũng mua của hai cậu phần, không ăn thật lãng phí, ăn trước rồi đợi đến bữa sau hãy mua cơm."
Giang Tú Phân vừa nói một bên vừa lấy túi hành lý lớn từ trên giường tầng xuống, sau đó lưu loát mở ra.
Tiết bạch ngay từ đầu còn tưởng rằng hai vợ chồng già là khách khí, mà khi hành lý mở ra Tiết thấy choáng váng, này...... Này cũng quá nhiều đi?!
Ước chừng có 20 cái bánh bao trắng, 20 cái trứng gà, còn có bánh rán gì đó, này thật đủ đại khí.
"Bác gái, đây đều là con gái bác chuẩn bị?" Tiết Bạch hỏi.
"Đúng vậy, cùng nhau ăn đi, hai cậu từ xa đến đây, vốn dĩ phải mời hai cậu về nhà ăn một bữa, nhưng trong lòng tôi cứ thấp thỏm, cho nên quên mất chuyện này, ở đây chỉ có vài món như vậy hai cậu không ghét bỏ là tốt rồi." Giang Tú Phân tuy rằng là một phụ nữ nông thôn, nhưng rất biết cách ăn nói.
Tiết Bạch cười, xua tay nói: "Bác gái quá khách khí rồi, nhiều đồ ăn ngon như vậy bọn con sao có thể ghét bỏ? Được rồi, chúng ta hôm nay ăn cái này, để con ra ngoài lấy ít nước nóng, uống cho ấm người."
Tiết Bạch nói xong cầm cái bình tráng men đi ra ngoài, qua vài phút liền trở lại, mấy người họ ngồi xuống uống nước nóng ăn bánh bao với trứng gà.
Tiết bạch là người không thích ngồi yên một chỗ, vừa ăn vừa tìm chủ đề tán gẫu với hai người Đường Dương Sơn.
"Bác trai, Bác gái, vừa rồi hai người nói em gái của Đường Chiến mua món đồ ăn này, con nghe Đường Chiến nhắc về em gái mấy lần, hình như cô bé còn đi học? Bao lớn rồi?" Tiết Bạch hỏi.
"Ha ha, đúng vậy, còn đi học, lớp 11 ròi, con gái bác rất xinh đó, nói chứ không phải khoe khoang, con gái bác so với mấy cô trong thành phố còn xinh hơn, con bé còn rất thông minh nữa, hôm qua con gái bác nói sắp tới sẽ tham gia cuộc thi gì đó, đoạt giải có thể vài thẳng một trường đại học danh tiếng ở Bắc Kinh......" Nhắc tới con gái Giang Tú Phân giống như mở máy hát, những lời khen như nước chảy từng dòng tuôn ra.
Tiết bạch nhìn bác gái đột nhiên nhiệt tình, nụ cười trên mặt khẽ run rẩy.
Hóa ra Đường lục ở quân khu suốt ngày khen ngợi em gái anh đẹp như thế nào, ngoan ngoãn ra sao, Tiết Bạch vẫn luôn cảm thấy anh là lão già thích lãi nhãi, hiện tại khi đối diện với bác gái thích tâng bốc con gái mình, Tiết bạch cuối cùng đã biết Đường lục này giống ai.
Mười phần mười là giống với bác gái, này sợ là di truyền?!
Lệ Ngự một tay cầm bánh bao, một tay cầm trứng gà, cắn một ngụm hết nửa cái bánh bao, một ngụm ăn hết một quả trứng, sức ăn khủng làm cho Đường Dương Sơn nhịn không được sửng sốt.
Đường Dương Sơn trộm nhìn thoáng qua người trẻ tuổi đối diện, trong lòng tấm tắc, quả nhiên là choai choai tiểu tử ăn nghèo lão tử.
Tuy nhiên, có thể ăn được là tốt, người trong thôn đều nói thanh niên ăn nhiều sức lực lớn, làm việc có nâng suất.
Thằng nhóc này nhìn cũng đẹp trai, có điều vẫn chưa có đối tượng, một tên nhóc tốt như vậy, cũng không biết là sau này tiện nghi cho con gái nhà ai nữa.....
- ----
Đường lão gia tử: con gái nhà nào mà lấy được tên nhóc này thật có phước. .
Truyện Thám HiểmBăng Băng: con gái nhà bác đó.
Đường lão gia tử:????