Editor: Băng Tâm
Đường Miên trở lại trường học trong đầu bắt đầu suy nghĩ, cô xuyên đến đây cũng đã hơn nửa tháng, Đường Miên cơ bản đã hiểu hoàn cảnh của Đường gia, mấy ca ca trong nhà không học hành gì nhiều, đều làm nông, người có tiền đồ nhất chỉ có Đường Chiến, phần lớn thu nhập trong nhà là tiền trợ cấp của Đường Chiến, đây là vấn đề lớn của cả gia đình, hiện tại Đường Chiến đã kết hôn, tiền trợ cấp từ Đường Chiến cũng không nói nổi.
Nhưng nguyên nhân chính làm Đường Miên cảm thấy chuyện này vô cùng khẩn cấp là cô đã lớn như vậy, thật xấu hổ khi chìa tay ra xin tiền của Giang Tú Phân, trong nhà tiền cũng không nhiều như vậy để Đường Miên tiêu, cho nên Đường Miên đang cân nhắc đến việc tự mình kiếm tiền, trong người không có tiền, trong lòng không yên ổn.
Đời trước Đường Miên là tiểu thuyết gia internet, ở niên đại này cũng có thể suy xét gửi bài,Đường Miên tính toán hoạt động ở nhiều phương diện, phiên dịch gì đó cũng có thể suy xét, cả việc làm bán thời gian cũng có thể suy xét.
Đường Miên có quan hệ tốt với giáo viên trong trường nên tìm được một công việc phiên dịch, thừa dịp tan học Đường Miên liền lấy ra làm việc.
Bạn học bên cạnh thấy động tác của Đường Miên, lén lút nhìn trộm, sau đó trong lòng liền nhịn không được tấm tắc.
Bạn học không hiểu một đống chữ tiếng Anh kia, tách ra từ đơn còn có thể hiểu, nhưng hợp lại ở một chỗ thì một câu cũng không hiểu.
Ai, quả nhiên khoảng cách của cô cùng học thần không chỉ có một chút, lúc cô cố gắng học thuộc từ đơn, người ta đã bắt đầu phiên dịch kiếm tiền, nhận thức được chính mình cùng học thần chênh lệch, trong lòng của bạn học cảm thấy thật bi thương.
Vừa lúc Đường Miên cúi đầu phiên dịch thì lão Lưu đến tìm người.
“Đường Miên, em mau lên văn phòng với thầy.” Lưu Hồng Kỳ đứng ở cửa phòng học gọi.
Đường Miên đáp lại, thu dọn lại bàn học rồi theo sau Lưu Hồng Kỳ đến văn phòng.
Vào văn phòng, Lưu Hồng Kỳ ngồi trên ghế nhìn Đường Miên đang đứng, trong lòng nghĩ đến những tin đồn xuất hiện gần đây Lưu Hồng Kỳ châm chước một chút tìm từ, một hồi lâu sau mới mở miệng nói: “Khụ khụ, chuyện đó Đường Miên, nhà em có phải gặp khó khăn gì không…… Nếu có thì cứ nói, nhà trường sẽ giúp đỡ, thầy tuy rằng không có bản lĩnh lớn gì, nhưng vẫn có thể giúp được em.”
Đường Miên vẻ mặt mờ mịt, trong nhà cô có khó khăn gì không?
Có vẻ như, không có đi?!
Thấy Đường Miên không lên tiếng, Lưu Hồng Kỳ lại lần nữa mở miệng uyển chuyển nói: “Chuyện là thầy nghe nói gần đây em đang làm phiên dịch, còn làm thêm ở tiệm ăn vặt ngoài cổng trường……”
Đường Miên lúc này đã hiểu, lão Lưu hình như có chút hiểu lầm, cô làm thêm do thiếu tiền là thật, nhưng nhà cô cũng không đến nỗi khó khăn.
“Thưa thầy, đúng là có chuyện này, em đi làm thêm là muốn rèn luyện bản thân, em không phủ nhận là cũng vì kiếm tiền, điều kiện nhà em không khá giả như các bạn học khác, nhưng là cũng không tới nỗi khó khăn, thầy yên tâm, em sẽ không chậm trễ việc học tập.” Đường Miên giải thích nói.
“Được vậy thì quá tốt.” Lưu Hồng Kỳ biết mình hiểu lầm, ngượng ngùng gãi gãi đầu, sau đó lại nói thêm một chút chuyện rồi mới để Đường Miên quay lại phòng học.
Lúc về phòng học các bạn học tới hỏi thăm vài câu, Đường Miên giải thích hai câu liền tiếp tục phiên dịch, đây đều là vì tiền a~.
Lúc tan học, chuông vừa vang Đường Miên đã thu dọn sách vở rời khỏi lớp.
Ở một bên hành làng, một bạn học tóc xoăn thấy bóng dáng đang từ hành lang bên kia tiến đến, vội vàng kéo người bạn học bên cạnh nói: “Tiết ca, hoa khôi kìa!”
Nam sinh được gọi là Tiết ca lười biếng liếc nhìn Đường Miên, khi nhìn thấy rõ Đường Miên trong mắt hiện lên một tia kinh diễm.
Này, trước kia không nhìn ra hoa khôi trường thật xinh đẹp, Tiết Ngao lớn chừng này chưa từng thấy qua nữ sinh nào đẹp như vậy.
Lúc này trên tay Tiết Ngao còn kẹp một điếu thuốc, thấy Đường Miên đến gần nhịn không được muốn đùa giỡn một chút, khi Đường Miên đến gần cậu dùng đôi chân dài chặn hơn nửa cái hành lang. .
Ngôn Tình HàiĐường Miên liếc nhìn đôi chân dài khí thế ngang trời chắn đường mình, rồi khẽ dời đôi mắt nhìn người đối diện.
Đường Miên có trí nhớ rất tốt, cô nhớ rất rõ ràng, người này là bạn học đã ngủ gật hôm thi khảo sát đầu năm, Đường Miên cũng nhớ rõ bạn học tóc xoăn ở bên cạnh.
“Bạn học, có việc gì sao?” Đường Miên nhàn nhạt hỏi.
“Bạn học?” Tiết Ngao cười nhạo một tiếng, cười như không cười mà đánh giá Đường Miên vài lần: “Không có việc gì, chỉ muốn cùng cậu tâm sự một chút, liệu hoa khôi có rảnh không?”
Tiết Ngao nói xong vốn dĩ cho rằng sẽ thấy đối phương nổi giận, nhưng đợi trong chốc lát đối phương căn bản không có cảm xúc gì quá lớn, hơn nữa khi Tiết Ngao đối diện với tầm mắt của Đường Miên, ánh nhìn của cô làm cậu cảm thấy khó chịu.
Tấm chiếu mới trải còn muốn làm ra vẻ xế già*, Đường Miên mím chặt môi đỏ, tầm mắt dừng lại trên mặt Tiết Ngao một lát, lười biếng nhấc chân giẫm lên đôi chân dài đang chắn ngay giữa lối nói: “Nhường đường một chút, tôi rất bận không có thời gian ở đây chơi đồ hàng cùng cậu đâu nhóc con. ~”
(*) Xế già: nguyên văn là tài xế già ý nói là già đời ấy.
Này là gà con muốn hóa trang thành sói xám?
Tiết Ngao cảm giác chân bị đạp vài cái, theo phản xạ rút chân lại.
Tiết Ngao vẻ mặt ngơ ngác, tại sao cô ta không sợ cậu?
Cô ta không biết cậu là ai sao? Cậu là Tiết Ngao trùm trường trung học số 6 đó!
Thẳng đến lúc Đường Miên đi được vài bước Tiết Ngao mới hồi phục tinh thần lại, chân dài một bước liền đuổi kịp Đường Miên.
“Chờ đã, vừa rồi cậu có ý tứ gì, khinh thường ông đây hả?” Tiết Ngao duỗi tay cản lại.
Đường Miên ngửa đầu, đôi mắt thủy nhuận nhìn chằm chằm Tiết Ngao.
Tiết Ngao bị Đường Miên nhìn chằm chằm, trong lòng lộp bộp một tiếng, nhịn không được muốn lui về sau.
Dưới chân vừa động một cái, đột nhiên cảm thấy…… Mẹ nó tình huống này có chút không thích hợp?!
Cậu làm sao phải lui? Chẳng phải hoa khôi mới là người cần sợ hãi sao?
“Bạn học, tôi thấy ấn đường của cậu biến đen, đêm nay sợ là xảy ra tai họa đẫm máu, tôi khuyên cậu buổi tối về nhà tốt nhất nên đổi hướng đi.”
Đường Miên lại lần nữa nhìn lướt qua vị trí ấn đường của Tiết Ngao.
Ấn đường (hay còn được gọi là cung mệnh) chính là khoảng cách giữa 2 đầu lông mày, vùng trên sống mũi của mỗi người.
Trong trung y, ấn đường là một trong 36 huyệt vị quan trọng có thể chữa được bệnh đau đầu, thông mũi và mắt, chữa cảm cúm và giúp an thần.
Trong nhân tướng học, ấn đường thể hiện sức khỏe, vận khí của chủ nhân.
Màu sắc của ấn đường có ám thị hung sát trong vòng 49 ngày. Chủ yếu có các màu sau: sắc vàng đỏ thì được an thọ, sắc xanh vàng thì hay sợ hãi, sắc xanh có thể sẽ gặp hạn tang, sắc tím dễ bệnh tật, sắc đen dễ gặp nguy hiểm. Dựa vào màu sắc của ấn đường, ta có thể đoán được vận thế của người đó ở thời điểm hiện tại là tốt hay là xấu.
(*Đoạn này nói khá nhiều thuật ngữ chuyên nghành khó hiểu, với lại dịch ra hơi lằn nhằn. Mình cũng không hiểu lắm về Đông y hay huyền học nên có sửa đổi một chút mong các bạn bỏ qua🙇♀️🙇♀️🙇♀️.)
Ấn đường biến đen, loại đen này không phải nói màu da, mà là ám chỉ sự u ám và thiếu ánh sáng ở ấn đường như ngọn đèn dầu sắp tắt.
Vị bạn học Tiết Ngao này ấn đường biến đen, từ tướng mạo đoán chừng đêm nay sẽ có tai họa đẫm máu, có điều là không phải rất nghiêm trọng.
Hoa khôi đột nhiên nói loại ngôn ngữ bịp bợm được người trong giang hồ đồn đại, khiến Tiết Ngao và tóc xoăn kinh ngạc, chờ phục hồi tinh thần lại Đường Miên đã cầm tập sách đi mất.
Tiết Ngao một hồi lâu mới ậm ừ hỏi tóc xoăn: “Cô ta nói gì? Ông đây sẽ gặp tai họa đẫm máu?”
“Ách…… đúng vậy.” Tóc xoăn trả lời.
“Đây là chơi cái gì, học thần cũng biết đoán mệnh?” Tiết Ngao cười nhạo một tiếng phun tào nói: “Đọc sách nhiều quá nên ngu người rồi?”
Tiết Ngao và tóc xoăn không đem lời nói của Đường Miên để trong lòng, một tiểu cô nương lớn lên rất xinh đẹp, làm gì không tốt, lại đi giả trang thần côn.
Muốn cậu đổi hướng về nhà, được thôi, cậu liền không đổi!
Ngày hôm sau, các bạn học trung học số 6 phát hiện trùm trường Tiết Ngao trên đầu quấn băng gạc tới trường học, hơn nữa sắc mặt tiểu bá vương đặc biệt thối, thấy ai cùng bày ra vẻ mặt khó chịu.
Tiết Ngao học sinh trung học số 6 đều không xa lạ, Tiết gia công tử, ban đầu cậu học ở Bắc Kinh, sau đó bởi vì cha mẹ chuyển công tác nên đến đây học, làm người khó hiểu chính là Tiết Ngao vì sao tới trung học số 6, phải biết rằng trung học số 1 rất khó vào, có lẽ là Tiết Ngao chính mình lựa chọn trường học.
Trung học số 1 đối với loại học tra như Tiết Ngao áp lực quá lớn, trung học số 6 tương đối nhẹ nhàng một chút.
Tiết Ngao đầu quấn băng gạc trắng trực tiếp đi đến lớp 11-9.
Trong lớp 11-9, Đường Miên ngồi bên cửa sổ, những ngón tay trắng nõn mãnh mai cầm bút nghiêm túc viết, từ góc độ Tiết Ngao nhìn thấy được góc nghiêng của Đường Miên phi thường hoàn mỹ, hàng mi dày và cong, chiếc mũi thanh tú, môi mềm mại màu phấn hồng, các đường nét trên mặt đều hoàn mỹ, không một góc chết.
Đáng tiếc trải qua chuyện tối hôm qua Tiết Ngao đối Đường Miên một chút ảo tưởng đều biến mất, đến bây giờ Tiết Ngao nghĩ đến chuyện tối hôm qua đều nhịn không được lạnh sống lưng.
Tối hôm qua Tiết Ngao và Lục An tách nhau ra mỗi người về một hướng, Lục An chính là bạn học tóc xoăn, Tiết Ngao về đến gần nhà thì thấy có người cãi nhau, Tiết Ngao không thèm để ý, nhưng lúc đi ngang qua hai người đang cãi nhau kia đột nhiên bị túm chặt. Đó là hai bà thím vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi mà tranh cãi, còn muốn để cho Tiết Ngao phân xử, nhưng là chuyện của mấy bà thím kia cậu làm sao hiểu nổi?!
Tiết Ngao đẩy bà thím ra, mới vừa bước một bước đột nhiên không biết từ chỗ nào xuất hiện một con chó điên, nhe răng múa vuốt lao về phía cậu, Tiết Ngao thấy con chó kia phản xạ có điều kiện chạy chối chết, nhưng chưa kịp trốn đã bị bà thím bên cạnh túm lại làm bia đỡ đạn.
Tiết Ngao không bị chó cắn, dù sao cũng mang tiếng là trùm trường, thân thủ cũng không tệ, nhưng mẹ nó ai có thể nói cho cậu, vì cái gì vừa thoát khỏi chó điên lại bị một chậu hoa từ trên trời rơi xuống trực tiếp trúng ngay đầu?!
Lúc ấy Tiết Ngao đầu chảy máu không ngừng, sau đó được đưa đến bệnh viện để bác sĩ kiểm tra, não bên trong không bị tổn thương, chỉ bị chầy ngoài da, tĩnh dưỡng mấy ngày liền tốt.
Sau khi đầu bị băng bó vài vòng, Tiết Ngao đột nhiên nghĩ tới hôm qua con nhỏ hoa khôi mọt sách kia nói cậu sẽ gặp “Tai nạn đẫm máu”.
Cho nên, hôm nay mẹ cậu bảo ở nhà nghỉ ngơi nhưng cậu vẫn cố chấp đến đây, còn làm người cha chưa từng để ý đến Tiết Ngao tưởng rằng cậu vì ham học, khó có được khen cậu vài câu.
“Đường Miên, cô mau ra đây!” Tiết Ngao đứng ở cửa phòng học lớn tiếng kêu.
Đường Miên ngẩng đầu nhìn sang, thấy đầu Tiết Ngao quấn băng trắng, trong mắt hiện lên ý cười.
Chậc chậc chậc, không nghe lời người tốt, nên giờ gặp tai họa rồi?!
“Cười cái rắm nhà cậu, mau ra đây tôi có chuyện muốn nói với cậu!” Tiết Ngao tức giận mắt trợn trắng ra lệnh.
Đường Miên cũng không tức giận, từ chỗ ngồi của mình đứng dậy đi tới.
Đường Miên đi đến trước mặt Tiết Ngao, cậu mở miệng nói “Theo tôi” sau đó liền xoay người bước đi.
Tiết Ngao kiêu ngạo như vậy Đường Miên cũng không tức giận ngược lại tâm tình rất sung sướng.
Môi đỏ khẽ nhếch, nhấc chân lên đi theo sau cậu.
Bởi vì, trực giác nói cho cô biết, sắp có người dâng tiền đến cửa, có tiền là ông chủ ngại gì không theo?
- -----------------
Editor có lời muốn nói:
Miên Miên: có tiền là vương đạo a~.