Chỉ chớp mắt, Phượng Vô Tà đã ở Đường phủ được mười ngày.
Trong mười ngày này, ngoại trừ cứ cách hai ngày phải tiến hành châm cứu thông mạch và thiền định để tu luyện thì thời gian còn lại, Phượng Vô Tà bị Đường Tiểu Tra dẫn đi khắp thành Ma La.
Trên danh nghĩa là dẫn Phượng Vô Tà đi lĩnh hội phong cảnh nhân văn trong thành.
Các nàng đi đến cửa hàng Bách Niên Lỗ Áp ở thành tây, cửa hàng Vương Ký Đậu Hoa ở thành Đông, bánh ngọt Thượng Nguyên ở thành Bắc, mì thịt bò tê cay ở thành Nam và còn không biết bao nhiêu món ăn vặt đặc sắc trong các ngõ nhỏ.
Không sai, cũng chỉ có ăn.
Đường Tiểu Tra là một người sành ăn, mà thế giới của những người sành ăn đương nhiên là do đồ ăn tạo thành!
Về điểm này, Phượng Vô Tà cũng đã vô cùng quen thuộc.
Trong lúc Phượng Vô Tà đang bị Đường Tiểu Tra lôi đi khắp thành ăn uống thì có một nữ nhân đi đến thành Ma La, nhìn cửa thành cao ngất, không khỏi lộ ra một nụ cười:
“Thành Ma La…Cuối cùng cũng tới rồi…”
Nếu như Phượng Vô Tà ở đây, nàng nhất định sẽ nhận ra, đây chính là người bị cô đả thương phải bỏ trốn, Phượng Vô Hà.
Tại sao nàng ta lại ở đây?
Bởi vì sự việc mười ngày trước rất vang dội, Phượng Vô Hà đi vào thành, chỉ nghe ngóng một chút đã biết được hiện tại Phượng Vô Tà đang ở Đường gia, thế là Phượng Vô Hà đi thẳng đến Đường phủ.
Đứng trước cửa phủ, Phượng Vô Hà nhìn đại môn khí phái, không khỏi nợ một nụ cười âm u.
Sau đó giấu đi nụ cười đó, hỏi thủ vệ gia đinh trước phủ: “Vị tiểu ca này, xin cho hỏi có phải Phượng Vô Tà đang ở đây không?”
Gia đinh nhìn nàng: “Ngươi là…”
Phượng Vô Hà vội nói: “Ta là tỷ tỷ của nàng! Tỷ tỷ ruột! Ta…ta tới đây vì muốn nương tựa vào nàng, ngươi có thể giúp ta tìm Vô Tà được không?”
Nói xong, hốc mắt liền đỏ ửng.
Gia đinh kia giật nảy mình, Phượng Vô Tà là khách quý trong phủ! Hắn cũng không dám mặc kệ tỷ tỷ của khách quý.
“Được rồi, để ta đi thông báo.”
Lúc này, Phượng Vô Tà vừa mới từ chối lời đề nghị ra đường tìm 20 loại đồ ăn nhét đầy bụng của Đường Tiểu Tra.
Đang ở trong phòng mình đọc cuốn bảo điển Hồn Thuật mà Đế Thiên Tà để lại cho nàng. Lần thi đấu Hồn Thuật này, nàng nhất định sẽ tra ra tình hình của phụ thân.
“Phượng tiểu thư, người có ở đây không?” Bên ngoài là giọng nói của một thị nữ.
“Ta ở đây.” Phượng Vô Tà để sách xuống: “Chuyện gì vậy?”
“Bên ngoài, có người xưng là tỷ tỷ người, nói là đến đây để nhờ vả người.” Thị nữ trả lời.
“Tỷ tỷ?” Phượng Vô Tà khẽ nhíu mày. Tỷ tỷ nào? Phượng Minh Châu sao? Chắc không phải đâu.
“Được rồi, ta ra xem thế nào.”
“Vâng, Phượng tiểu thư.” Thị nữ rời đi.
Chẳng lẽ gia tộc xảy ra chuyện rồi?
Nghĩ đến đây, Phượng Vô Tà đứng lên, đi về phía cửa phủ.
Đi ra bên ngoài cửa phủ, Phượng Vô Tà liếc mắt đã nhìn thấy Phượng Vô Hà đứng đó.
Nàng nhíu mày…Phượng Vô Hà? Sao lại là nàng ta?
Nàng ta còn dám đến tận đây, muốn chịu chết sao?
Phượng Vô Hà trông thấy Phượng Vô Tà đi ra, lập tức kích động đi về trước:
“Vô Tà…Cuối cùng cũng tìm được muội, tỷ tìm muội vất vả lắm đó…”
“Phượng Vô Hà…Ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta? Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?”
“Vô Tà…” Sắc mặt Phượng Vô Hà tái mét, theo bản năng lui về sau một bước, ngay sau đó nước mắt lại rơi lã chã: “Vô Tà, tỷ biết sai rồi, trước kia là tỷ không đúng, tỷ có lỗi với muội…”
Nói xong, nước mắt liền rơi xuống, hai mắt nhắm lại, quỳ rạp xuống đất, giống như thực sự hối cải:
“Sau khi đánh nhau với muội, tỷ mang một thân thảm hại rời đi, sau đó có trở lại Phượng gia, kết quả…kết quả lại bị gia chủ trục xuất khỏi gia tộc, Phượng Minh Châu nói, chỉ cần tỷ bước vào gia môn là sẽ phế đi kinh mạch toàn thân của tỷ…”
Phượng Vô Tà lạnh lùng nhìn Phượng Vô Hà, biết rất rõ kỹ năng diễn xuất đỉnh cao của nữ nhân này.
Cho nên liếc mắt là có thể thấy, Phượng Vô Hà cũng chỉ đang giả vờ đáng thương mà thôi.
Phải chuẩn bị bao lâu, mới diễn được ra một vở kịch như vậy.
Lại còn quỳ xuống, chiêu khác sao?
Lúc này, nhận được tin tức, Đường Tiểu Tra và Đường Kỳ chạy đến, trông thấy Phượng Vô Hà đang khóc sướt mướt, có hơi sững sờ.
“Vô Tà, đây là…”
Đường Tiểu Tra không rõ lắm. Không phải là tỷ tỷ sao? Sao tỷ tỷ khóc thành ra như vậy, mà Vô Tà còn cười khẩy chứ?
Phượng Vô Hà buồn bã nói:
“Tiểu nữ tử Phượng Vô Hà, là tỷ tỷ của Vô Tà. Trước kia, tuổi nhỏ vô tri, phạm chút sai lầm, đắc tội với Vô Tà, bây giờ mong muốn sửa chữa, cho nên…”
Phượng Vô Hà rút con dao nhọn ra, nhắm vào cổ mình, ánh mắt vô cùng thống khổ, như là một người không sợ chết:
“Vô Tà muội muội, nếu muội không chịu tha thứ, thì không bằng tỷ mang tính mạng này bồi thường cho muội, để bù đắp nghiệt nợ năm đó!”
Nói xong, liền đâm dao lên.
Haha, Phượng Vô Tà cười khẩy, không ngờ muốn có chiêu ép chết này!
“Chờ một chút, ngươi vừa mới nói chỉ là phạm chút sai lầm thôi sao? Này, Phượng Vô Hà, những chuyện người làm chỉ dùng vài chữ “phạm chút sai lầm” như vậy để hình dung sao?”
Phượng Vô Tà lạnh lùng ngắt lời nàng ta.
Những năm đó, nàng ta vẫn luôn giựt dây sau lưng Phượng Vô Tâm hà hiếp Phượng Vô Tà. Nếu không phải Phượng Vô Tà mạng lớn thì chỉ sợ nàng còn không được xuyên qua.
Còn có lần ở địa lao kia, những con sâu kiến, chuột chít buồn nôn đó!
Và cả lần đại chiến với con hồn thú Bích Nhãn Huyết Sư kia nữa, gần như là đẩy cô vào cái chết.
Vậy mà nàng ta chỉ nói một câu là “phạm chút sai lâm” thôi sao?
“Vô Tà…Vô Tà!” Phượng Vô Hà quỳ bò, đi đến dưới chân Phượng Vô Tà, gắt gao nắm lấy váy của Phượng Vô Tà:
“Vô Tà, bây giờ tỷ đã biết sai rồi, và còn vô cùng hối hận…Tỷ không có chỗ để đi, lại còn đang bị thương…Cầu xin muội, tha thứ cho tỷ đi…”
Nói xong, Phượng Vô Hà đỏ bừng đôi mắt, lại tiếp tục rơi lệ, khiến người ta không khỏi thương xót.
Huynh muội Đường gia lúc này mới hiểu ra chuyện, nhìn Phượng Vô Hà quỳ khóc trên mặt đất. Mặc dù biết trước kia có lẽ nàng ta đã làm ra vài chuyện sai trái nhưng vẫn cảm thấy nàng ta thật đáng thương.
Nhưng nhìn sang biểu cảm của Phượng Vô Tà, liền biết sự tình có lẽ không đơn giản như vậy. Hơn nữa đây cũng là chuyện nhà người ta, nên dù có động lòng trắc ẩn, hai người cũng không có tùy tiện xen vào.
Lúc này, ở bên ngoài Đường phủ có rất nhiều người vây quanh, tất cả đều không biết chuyện gì xảy ra.
Nhưng khi nhìn thấy Phượng Vô Hà, quần áo dính đầy bụi bẩn do đi đường xa.
Lại còn bị Phượng Vô Tà đả thương nên sắc mặt tài nhợt. Thân thể yếu đuối quỳ trên mắt đất, khiến cho nhiều người cảm thấy nàng ta vô cùng đáng thương. Dung mạo xinh đẹp, đôi mắt rưng rức khóc, bả vai hơi run lên, một thân một mình…
Một lúc sau, có người khẽ nói: “Cô nương kia đáng thương biết bao, nhất định đã phải chịu không ít khổ cực.”
“Đúng vậy, đúng vậy đó. Mà nàng ấy làm sao vậy?”
“Không biết, hình như là đang bị thương nên đi tìm người thân giúp đỡ.”
“Ôi chao, thật đáng thương. Mà người thân kiểu gì vậy? Sao có thể để nàng quỳ như thế.”
“Đúng đấy, cho ở thì có làm sao? Thật là quá nhẫn tâm!”
Tiếng bàn tán càng lúc càng lớn, thậm chí có người trực tiếp hô lên: “Thật là không có lương tâm. Có tiền thì đã làm sao, có tiền là có thể nhục mạ người ta như thế à!”
Đường Tiểu Tra nhìn người vây quanh bắt đầu kích động, cũng hơi nhíu mày. Chủ yếu là sợ Phượng Vô Tà sẽ không vui.
Nàng muốn dùng Thính Tâm để nghe suy nghĩ của Phượng Vô Hà, nhưng mà…
Cấp bậc hồn lực của nữ nhân này lại cao hơn nàng một chút!
Cho nên nàng không nghe được!
Thôi được rồi, để Vô Tà tự xử lý vậy.
“Phượng cô nương, đây không phải là chỗ để nói chuyện, hay là vào nhà rồi nói.” Đường Kỳ thấy vậy liền nói với Phượng Vô Tà.
Phượng Vô Tà ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn qua đám người đang vây quanh.
Ồ, đây chính là điều mà ngươi muốn sao?
Không tệ, thật sự không tệ.
Nàng cười khẩy trong lòng, cúi đầu nhìn Phượng Vô Hà:
“Phượng Vô Hà, nếu muốn sống...thì trả lời một câu của ta.”
Phượng Vô Hà ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng nhìn Phượng Vô Tà. Bộ dáng muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương:
“Muội muội cứ hỏi, tỷ tỷ nhất định có gì nói nấy.”
Phượng Vô Tà nhìn chằm chằm vào mắt Phượng Vô Hà, lạnh nhạt hỏi: “Làm cách nào ngươi có thể trốn khỏi địa lao?”
Phượng Vô Hà nghe vậy, khuôn mặt lập tức bối rối, vội cúi đầu: “Chuyện này…”
Trong lòng nàng ta hiện ra bóng hình Bạch Nhược Trần mặc bạch y mờ ảo, giống như thần tiên.
Nhưng Phượng Vô Hà không muốn nói cho người khác biết sự tồn tại của Bạch Nhược Trần…
“Ta…ta cũng không biết là ai. Ta đang mơ màng thì bị một cơn gió cuốn đi, lúc tỉnh lại thì đã ở bên ngoài, vết thương trên người cũng khá hơn.”
Phượng Vô Hà ngập ngừng nói. Trong lòng nàng ta, Bạch Nhược Trần tựa như trân bảo mà thượng tiên ban cho, nàng ta không muốn chia sẻ cho bất kì kẻ nào, dù chỉ là một cái tên.
Phượng Vô Tà không xứng được gọi tên của hắn!
Không ai xứng cả!
Thế nhưng, Bạch Nhược Trần chỉ coi nàng là một thứ đồ chơi vô dụng.
Trong nội tâm nàng vô cùng thống hận!
Tất cả ngọn nguồn đều là từ Phượng Vô Tà!
Phượng Vô Tà nhìn Phượng Vô Hà cúi đầu, nước mắt chảy ròng ròng, hai vai co rúm lại.
Một lúc lâu sau, đột nhiên mỉm cười.
“Người thần bí sao? Xem ra chuyện này không đơn giản như vậy.”
Đương nhiên là không đơn giản như vậy, bởi vì rõ ràng là nữ nhân trước mặt này đang nói dối.
“Được thôi, dù sao cũng là tỷ muội, nếu ngươi thành tâm hối cải, ta cũng không thể nhẫn tâm như vậy được.”
Tỷ muội sao? Phượng Vô Hà là hạng người gì, sao ta lại không hiểu chứ? Thù của hai chúng ta đến kiếp sau cũng trả không hết đâu. Ngươi nghĩ ta không biết ngươi đang thở phào nhẹ nhõm sao?
“Bây giờ ta đang ở tạm Đường phủ một thời gian, trên người ngươi có vết thương nên cũng ở lại mà dưỡng thương đi.”
Nếu ngươi đã muốn chơi, vậy cũng được thôi, ta đây cũng đang rất nhàm chán, có thể chơi đùa cũng ngươi, xem ngươi có thể làm ra trò gì!
Không chỉ có vậy, còn có kẻ đứng đằng sau ngươi, chủ nhân của Bích Nhãn Huyết Sư, ta sẽ bắt từng tên một!
Phượng Vô Tà quay đầu nói với Đường Kỳ: “Đường công tử, xin lỗi, xem ra ta lại phải làm phiền các ngươi rồi.”
Đường Kỳ có thể giúp đỡ được Phượng Vô Tà, trong lòng vui vẻ còn không hết:
“Không phiền, không phiền! Có thể giúp dỡ Phượng cô nương là vinh hạnh của tại hạ!” Nói xong liền dặn dò hạ nhân:
“Người đâu! Chuẩn bị cho tỷ tỷ của Phượng cô nương một căn phòng!”
Phượng Vô Hà lại rơi nước mắt: “Vô Tà…Thực sự đa tạ muội, muội thật là một người thiện lương!”
Tuy vậy, trong lòng nàng ta lại đang cười trộm. Ta biết rõ, Phượng Vô Tà ngươi vẫn còn nghi ngờ ta, nên tất nhiên sẽ giữ ta lại, điều tra người đã cứu ta.
Phượng Vô Hà nhẹ nhàng cúi người trước Đường Kỳ: “Tiểu nữ tử đa tạ Đường công tử chứa chấp.”
Đường Kỳ xua tay: “Không đâu, không đâu, nếu ngươi là tỷ tỷ của Phượng cô nương thì cũng là khách nhân của Đường phủ ta!”
Phượng Vô Hà hơi cúi đầu, không có người nào có thể nhìn thấy, đôi mắt của nàng lóe lên-
Nỗi hận khắc cốt ghi tâm
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT