Sắp xếp lại hành lý, cho vào túi Càn Khôn, sau hai ngày chuẩn bị Phượng Vô Tà liền rời khỏi Phượng gia.
“Nha Sát, ngươi còn đang nghỉ ngơi sao?” Phượng Vô Tà đem ý thức lẻn vào không gian, thử cùng Nha Sát nói chuyện.
Đợi hơn nửa ngày, trong không gian lại không có phản ứng gì.
Nha Sát này…
Nó đã không nói chuyện với Phượng Vô Tà từ rất lâu!
“Đồ người chim, nếu ngươi còn chưa chết, liền kêu một tiếng.”
“Nha đầu thúi! Ngươi gọi ai người chim! Không có giáo dưỡng!” Nha Sát âm thanh từ tính truyền vào bên trong ý thức Phượng Vô Tà.
Phượng Vô Tà nhẹ giọng cười nhạo, cái đồ quạ đen, không chịu được khích tướng, một kích liền không chịu được mà lên tiếng.
“Ngươi nói ngươi đi nghỉ ngơi, kết quả một tháng cũng chưa thấy đâu. Ta cảm thấy, ngươi muốn ngủ luôn đi? Như thế nào, ngươi ở trong không gian ngủ một vạn năm vẫn không đủ? Nay ngủ một lần liền cả tháng!” Phượng Vô Tà trào phúng nói hắn.
Nha Sát im lặng trong chốc lát, sâu kín mở miệng, hài hước cười nhạo: “Giữa tháng ta tỉnh một lần!”
Phượng Vô Tà: “Nga? Tỉnh nhưng không nói chuyện?”
Nha Sát: “Ta nhìn thấy tiểu tử Đế Thiên Tà kia đang ở trên thân người ngươi.”
Phượng Vô Tà: “…”
Nha Sát: “A.”
Cái từ “A” kia, quả thực là từ trong mũi hừ lạnh!
Đối với nàng trần ngập miệt thị!
Phượng Vô Tà đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cũng ha hả cười lạnh một tiếng, mặt không đỏ tâm không sợ mà đánh trả:
“Như thế nào, ở trong mắt ngươi, do dự ở trong lòng, chẳng lẽ ngươi cũng ham muốn, muốn ta tìm cho ngươi một quạ đen cái sao?”
“…” Nha Sát bị nghẹn một chút, thanh âm trở nên táo bạo vô cùng: “Cút nhanh đi săn giết ác linh cho ta.”
Phượng Vô Tà nhếch môi cười…lão quạ đen bất tử này sống một vạn năm, bị một câu của nàng mà xấu hổ.
Nàng cười đến vui vẻ.
Nha Sát không thèm nói, phỏng chừng là mặc kệ nàng.
Lúc này, Hồng Anh vào phòng, nhìn Phượng Vô Tà cười một tiếng, nói:
“Tiểu thư, người còn nhớ vị Mộ Dung Phong của gia tộc Mộ Dung không? Lúc trước gia chủ hứa gả người cho hắn, hiện tại hắn cho người đem sính lễ tới. Bất quá, tiểu thư, ngươi hãy suy xét rõ ràng, hiện giờ Mộ Dung Phong không phải là tuấn lãng công tử như trước, mặt hắn dài rỗ, thập phần xấu xí.”
Khóe miệng Phượng Vô Tà cười mỉm.
Tra nam kia, cư nhiên còn có mặt mũi đến đưa sinh lễ!
Xem ra là bị máu nhện cắn chưa đủ đau, da quá dày, tìm chết!
“Nghĩ đến, ta sắp phải rời khỏi Thanh An Thành, vậy thưởng hắn cái mặt, tự hắn sẽ đi.” Phượng Vô Tà vừa dứt lời, hướng sảnh ngoài mà đi.
Trong sảnh ngoài, gia tộc Mộ Dung quả nhiên cho người đem sính lễ tới, phụ trách đem sính lễ chính là một nữ trưởng lão, quần áo trang trọng phú quý, thoạt nhìn Mộ Dung gia rất giàu có.
Sau khi Phượng Vô Tà trình diện, nhìn xung quanh, chỉ thấy ở sảnh ngoài đã chất đầy các loại rương lớn bé, thoạt nhìn tựa hồ có thành ý vô cùng.
Chẳng qua…
Nàng là đã nhìn thấy qua vị đại thổ hào Đế Thiên Tà kia khoe khoang…
Cái gọi là “Sính lễ” này của Mộ Dung gia, cùng với “Lễ gặp mặt” lúc trước của Đế Thiên Tà tặng nàng, lại kém xa…
Nhưng nàng tuyệt đối không chê, chỉ là nàng ghét bỏ cái tra nam Mộ Dung Phong!
Vì thế, nàng xoay người, nhìn Phượng Nguyên Cực đang ở trong sảnh tiếp khách, nói:
“Gia gia, cái sính lễ đó, phiền toái ngài làm chủ giúp con mang trả về!”
Kỳ thật Phượng Nguyên Cực cũng phát sầu, căn bản hắn thấy Mộ Dung Phong tuấn tú lịch sự, lại là nam nhân tốt, mới đem chính cháu gái bảo bối của mình gả cho hắn!
Nhưng mà, hiện tại mặt Mộ Dung Phong lại đầy rỗ!
Mặt rỗ không nói, mà còn gồ ghề lồi lõm,cũng không biết bị cái gì phá hư, thật là quá khó coi!
Nhưng mà Phượng Vô tà cháu gái hắn, hiện tại lại trổ mã như mỹ nữ, lại có thiên phú tuyệt đỉnh tu luyện, Mộ Dung Phong kia, làm sao có thể xứng với nàng?
Hơn nữa hắn còn nghe được lời đồn đãi trong thành, Mộ Dung Phong là ham võ kỹ của Phượng gia truyền lại cho đời sau, mới muốn nghênh thú Phượng Vô Tà!
Nhưng nếu việc này là thật, như vậy Phượng Nguyên cực không thể không hoài nghi nhân phẩm của Mộ Dung Phong!
Vốn dĩ hắn còn đang chần chờ, hiện tại nghe thái độ của Phượng Vô Tà…
Quả nhiên, cháu gái của mình cũng không muốn gả đi!
Phượng Nguyên Cực vừa muốn trả lại sính lễ…
“Như này không được! Phượng tiểu thư!” Vị nữ trưởng phụ trách đưa sính lễ kia lập tức lắc đầu ngăn cản, lại đem ánh mắt chuyển hướng sang Phượng Nguyên Cực, ngữ khí cường thế mười phần: “Lúc trước hai nhà chính là nói được, nếu Phượng gia các người lúc này hủy hôn, không sợ thanh danh gia tộc bị hỏng sao?”
“A.” Phượng Vô Tà nhịn không được cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc như lưỡi dao: “Còn dám cùng ta nói đến thanh danh gia tộc?! Hiện tại cả thành đều truyền đến Mộ Dung Phong muốn cướp võ kỹ gia truyền của Phượng gia, mới muốn cùng ta thành thân! Hắn đã có hôn ước từ trước, nhưng lại ra ngoài hái hoa bắt bướm! Chính công tử đã làm thanh danh của gia tộc mình đều đã xâu đến mức nào, các người không đi quan tâm, ngược lại tới quan tâm thanh danh của Phượng gia ta?”
“Ngươi…” Nữ trưởng lão kia bị nàng nói mấy câu liền nghẹn xuống dưới, cũng không biết nên phẩn bác như thế nào.
Phượng Vô Tà phủi tay, ánh mắt lạnh lẽo: “Đem những món đồ rách nát này về đi, nói với Mộ Dung Phong…Phượng Vô Tà ta, hắn trèo không nổi đâu! Về sau nhìn thấy ta liền đi đường vòng đi! Có xa cũng phải lăn đi! Nếu không ta thấy hắn một lần, liền đánh một lần, đánh đến chết mới thôi!”
Đúng lúc này, một thân ảnh bỗng chốc từ trong viện đi ra.
Vậy mà là Mộ Dung Phong!
Hắn mặc áo trắng dài làm cho thân hình hắn nhìn phiêu dật như gió, tư thái quả thực là thập phần cao cao tại thượng, phảng phất như là người đàn ông đẹp trai ngày xưa bị các mỹ nữ theo đuổi.
Chẳng qua, “Người đàn ông đẹp trai” hôm nay, mặt đều là rỗ!
Ánh mắt cũng âm hiểm, còn mang chút không quan tâm, khinh thường sức mạnh!
Hắn đi vào sảnh ngoài Phượng gia, mắt nhìn chằm chằm Phượng Vô Tà, không chút nào che dấu dục vọng trong mắt!
Phượng Vô Tà bị hắn nhìn chằm chằm chỉ cảm thấy ghê tởm, “Sao vậy, Mộ Dung Phong, ngươi là nghe ta nói xong, liền tự mình đưa tới cửa tìm chết sao?”
Mộ Dung Phong vừa nghe giọng nàng, liền cầm lòng không được mà có suy nghĩ bậy bạ, hận không thể đem nàng vào trong ngực mà chà đạp!
Chỉ nghe hắn âm lãnh cười: “Phượng Vô Tà, cuộc hôn nhân này, nàng không thể không gả! Ta có trói, cũng có thể đem nàng đem trói vào giường của Mộ Dung Phong ta!”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhíu mày!
Từ trước đến nay trước mặt mọi người Mộ Dung Phong đều là nhẹ nhàng, một bộ khí chất thiếu niên, như thế nào lại có thể nói ra lời này, dơ bẩn không chịu được như vậy?
Phượng VôTà chưa nghe hết lời thứ hai, liền phủi tay cho một bạt tai!
Bang!
Nửa bên mặt rỗ của Mộ Dung Phong, lập tức sưng lên!
“Phượng Vô Tà, ngươi đúng là không biết xấu hổ! Đã thế còn dám đánh ta?!” Mộ Dung Phong bị chọc giận, lòng bàn tay tụ một lực lớn, liền không quan tâm mà đánh Phượng Vô Tà!
Lão gia chủ Phượng Nguyên Cực thấy thế liền giận không chịu được: “Mộ Dung công tử, ngươi làm thế còn ra thể thống gì?”
Nữ trưởng lão ở bên cạnh cũng khuyên: “Công tử, ngươi không thể lỗ mãng như vậy, người không nhớ Mộ Dung gia chủ đã dạy người như thế nào à? Hôn nhân đại sự là chuyện không thể cưỡng cầu! Mau dừng tay lại!”
Mộ Dung Phong nào có chịu nghe?
Hắn quyết tâm muốn giáo huấn Phượng Vô Tà!
Nữ nhân này, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!
Lần trước ở nhà trọ, hắn còn lịch sự mời nàng ăn cơm, muốn theo đuổi nàng, kết quả vậy mà nàng lại không cho hắn mặt mũi! Còn làm hắn mất hết danh tiếng!
Quả thực không thể chịu đựng!
Hắn không đem nàng chơi đùa thật tốt một lần, làm thế nào có thể hả giận được?! Hắn còn hận không đem nàng làm chết!
Ban đầu Phượng Vô Tà còn né tránh, vậy mà Mộ Dung Phong này còn giương nanh múa vuốt không chịu bỏ qua!
Nàng bị hắn làm phiền đến đầu cũng nhức! Cũng không hề cùng hắn, trực tiếp bắn ra hai ngân châm!
Ngân châm kia một tả một hữu, xuyên thấu mười phần, thẳng tắp một đường cắm tới giữ hai tròng mắt của Mộ Dung Phong!
“A…” Mộ dung Phong còn không kịp phản ứng, liền hét thảm thiết.
Hắn chỉ thấy hai mắt cực kỳ đau xót, ngay sau đó liền có nước chảy ra, từ trong mắt chảy ra chất lỏng tanh hôi…
Hắn ngẩng mặt lên, thế nhưng lại không thấy gì cả.
Mỹ nhân trước mắt cũng không thấy!
Chỉ còn lại một mảng tối đen…
Hắn bị mù rồi!
“Phượng Vô Tà, ngươi dám sao!” Mộ Dung Phong điên cuồng gào thét, che lại đôi mắt, đau đớn không chịu được, không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
Phượng Vô Tà lạnh lùng mà cười nhạo một tiếng:
“Ta nghĩ ngươi nên dứt khoát đổi tên đi, đừng gọi là Mộ Dung Phong mà gọi là Mộ Dung Điên.”
Dừng một lát, lại cố tình giải thích một chút:
“Kẻ điên!”
Nói xong, Phượng Vô Tà thẳng lưng, đôi mắt đẹp liếc nhẹ, giọng nói uy nghiêm mà có lực mười phần: “Nguời đâu? Còn không đem cái kẻ điên này đuổi ra khỏi Phượng gia?! Từ nay về sau không được cho phép hắn bước vào Phượng gia dù chỉ một bước.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT