Tất cả những người trong tửu lâu — đặc biệt là nam nhân, đều đang nhìn Phượng Vô Tà, thì thầm với nhau—
"Thanh An thành của chúng ta khi nào có mỹ nữ như vậy?"
"Xuất thân của nàng ta như thế nào? Có phải là tiểu thư nào đó trong tứ đại gia tộc?"
“Không phải, tứ đại gia tộc chỉ có đại tiểu thư Phượng Vô Tâm là đêh nhất mỹ nhân, ta ta cũng từng gặp qua Phượng đại tiểu thư, dung mạo tuy đẹp, tính cách ương ngạnh, căn bản không thể so sánh với nữ tử trước mặt này!”
“Cô nương trước mặt vô cùng mỹ mao, vô cùng thoát tục, có thể may mắn ngồi cùng bàn với nàng cũng đã rất may mắn rồi!”
Phượng Vô Tà một bộ bạc y xuất trần cũng không có một cái nheo mắt nào, nhàn nhã đi ngang qua những ánh mắt ngượng mộ kia, tìm một bàn gần cửa sổ, bàn ghế sạch sẽ, rồi ưu nhã ngồi xuống.”
Tiểu nhị ân cần chạy tới, cúi đầu khom lưng hỏi: “Cô nương, ngài muốn gọi món gì?”
Phượng Vô Tà lấy ra thỏi bạc, trực tiếp đặt lên bàn: “Số bạc này, ngươi cứ chọn đồ ăn ngon đem lên”.
Tiểu nhị luôn thích kiểu khách nhân dứt khoát hào sảng như thế này! Huống chi đây còn là một mỹ nhân mà cả đời tiểu nhị chưa từng thấy qua?
Vì vậy, hắn nhanh chóng nhận bạc, bộ dang như vô cùng tận tâm đi chuẩn bị…
Lúc này, trong hành lang quán trọ lại xuất hiện một nữ tử.
Người nữ tử này mặc một chiếc áo choàng màu vàng lông ngỗng, đôi mày thanh tú, ánh mắt linh động.
Giữa hai lông mày lại có một dấu ấn vàng lưỡi liềm chứa đầy linh lực!
Cổ tay đeo hai vòng dây bằng vàng!
Có hơn bảy tám tỳ nữ vây quanh nàng cùng vào nhà trọ, một cái giơ tay nhấc chân đều như biểu dương thân thế.
“Tiểu nhị, ta muốn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.” Một thị nữ bước tới ra lệnh cho tiểu nhị.
Tiểu nhị với một nụ cười vội vàng giải thích: "Cô nương, chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ đã hết rồi. Ngài xem ... có thể ngồi ở đại sảnh không?"
"Mắt chó của ngươi bị mù à! Tiểu thư nhà ta là đại tiểu thư của Mộ Dung gia, đệ nhất gia tộc ở thành Thanh An! ngươi dám để tiểu thư của ta ngồi trong sảnh dùng bữa với dám người hạ đẳng này?" Thị nữ kiêu ngạo mà nói.
Lời nói này làm cho nhiều khách nhân trong nhà trọ bất mãn!
Đại tiểu thư Mộ Dung gia, Mộ Dung Vũ?
Mộ Dung Vũ lcó thể như thế ương ngạnh phách lối, ỷ thế hiếp người như thế sao?!
Dám nói bọn hắn là người hạ đẳng?
Đây không phải là sao?!
Mỗi người nhìn về phía Mộ Dung Vũ ánh mắt bên trong đều mang địch ý!
Nhưng Mộ Dung Vũ cứ như không nghe không thấy gì, vẻ mặt vẫn thể hiện sự khinh thường.
Nàng khoát khoát tay, để thị nữ lui ra phía sau.
Nhìn một vòng, Mộ Dung Vũ cuối cùng cũng nhìn trúng chỗ ngồi của Phượng Vô Tà.
Nàng ngẩn đầu ưỡn ngực đến chỗ phượng Vô Tà, liếc Phượng Vô Tà một cái, tiện tay ném ra một thỏi bạc trên bàn cho Phượng Vô Tà, sau đó nói:
“Ta muốn ngồi ở đây, ngươi đi chỗ khác!”
Phượng Vô Tà không nhìn thỏi bạc, ngồi vững vàng, không có ý định đứng dậy nhường chỗ.
Mộ Dung Vũ thấy vậy, nhíu mày vẻ mặt như tức giận: "Sao? Chê ít?"
Phượng Vô Tà không thèm ngẩng đầu nhìn nàng ta, bộ dáng không hề quan tâm.
Mộ Dung Vũ được sinh ra ở đệ nhất thế gia, từ nhỏ đã được mọi người xem như chúng tinh phủng nguyệt mà lớn lên, sao có thể chịu được Phượng Vô Tà không thèm nhìn mình?
Hồn ấn hình trăng khuyết ở mi tâm của nàng ta bắt đầu ẩn ẩn phát ra ánh sáng vàng nhạt —— dường như nàng ta muốn phóng thính linh lực Hồn Thuật, chuẩn bị chiến đấu!
Phượng Vô Tà nhìn thấy dấu hồn ấn lưỡi liềm lấp lánh ở giữa lông mày của nàng ta, thì cười một tiếng:
"Phốc ha ha ha ha!"
Quái ... hình dạng và vị trí của hồn ấn này! Quả thực là nghịch thiên!
“Phiên bản nữ của Bao Thanh Thiên? !”
“Hay Thủy thủ Mặt trăng cổ đại vậy? !”
Mộ Dung Vũ không hiểu Phượng Vô Tà sao alij bật cười, còn nghe nàng cười một cách nhạo báng!
Lại càng tức giận!
Có ý gì? Nàng ta chẳng những không nhường chỗ ngồi! Còn dám không nhìn nàng, lại chế giễu nàng!
Nói xong, dây vàng ban đầu được đeo trên cổ tay của nàng ta trong nháy mắt rời khỏi tay!
Trong chốc lát trở nên dài hơn, rồi lại liên tục co lại, xen lẫn vào nhau, cuối cùng biến thành dây xích vàng nhìn vô cùng uy lực, trực tiếp đánh vào mặt Phượng Vô Tà!
Phượng Vô Tà cả người run lên!
Đây là......
Kim hệ Hồn Thuật!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT