Phượng Vô Tà ở Tàng Thư Các nhất chiến thành danh.Thực mau, Phượng gia trên dưới đều đối với nàng nghị luận sôi nổi
“Nghe nói tam tiểu thư khôi phục thần trí, còn đem đại tiểu thư đả thương!”
“Dù không phải ngốc tử, thì có thể thế nào? Đại lão gia vì đại tiểu thư báo thù, một chưởng liền khiến tam tiểu thư mất nửa cái mạng! Nếu không phải nhị lão gia ngăn cản, chỉ sợ tam tiểu thư đã sớm chết.”
“Này! Ngươi nhìn xem mặt nàng, gương mặt kia toàn là vết sẹo, quả thực là nữ nhân xấu xí. Dù có khôi phục thần trí, cũng không xứng với vị trí người thừa kế của Phượng gia.”
……
Phượng Vô Tà đối với những lời đồn đãi đều không để ý tới, chỉ chuyên tâm điều dưỡng thân thể của mình, học tập tìm hiểu y thuật của thế giới này.
Những loại đan dược mà Đế Thiên Tà cho nàng, nàng đem Hộ Tâm Đan, Hoá Ứ Đan, Bổ Linh Đan, Dưỡng Hồn Đan, Tịnh Lôi Đan mỗi loại ăn một viên. Không quá ba ngày,vết thương do sét đánh của nàng cũng đã hoàn toàn chữa khỏi.
Tốc độ khỏi bệnh nhanh như vậy làm Phượng Vô Tà không thể không một lần nữa nghiên cứu kỹ y thuật nơi dị giới kỳ diệu này. Cho nên mỗi thời mỗi khắc nàng cơ hồ đều xem những quyển y dược bảo điển mà Đế Thiên Tà lưu lại cho nàng để nghiền ngẫm, học tập.
Đọc qua những quyển sách này nàng mới biết được, hóa ra thế giới này dược sư cũng phân nhiều loại.
Mỗi vị dược có sư thiên phú cùng công lực đều sẽ có điều sai biệt, căn cứ vào sai biệt này, dược sư được chia làm sáu cấp bậc, theo thứ tự là:
Đại đa số cho dù cực khổ cả đời, cũng chỉ có thể là cấp bậc “Dược sư”.
Bởi vì dược sư tu luyện so với luyện tập hồn thuật càng thêm gian nan vất vả, khó có thể đột phá. Phượng Vô Tà cảm nhận sâu sắc áp lực của chính mình thật là lớn.
Nàng mất ăn mất ngủ, trời đất quay cuồng. Nàng dốc lòng học tập, nhưng có người không có mắt mà vẫn tới quấy rầy nàng.
“Phượng Vô Tà, ngươi ra đây.”
Phượng Vô Lâm một chân đá văng cửa viện của Phượng Vô Tà mà bước vào.Mấy ngày trước hắn vẫn luôn bận chiếu cố đại tỷ Phượng Vô Tâm của mình, hiện tại rốt cuộc cũng có thời gian tới giáo huấn Phượng Vô Tà.
Hắn xách theo Lôi chuỳ, ở bên ngoài hầm hừ mà kêu gào
“Tiện nhân này, ngươi dám âm mưu ám hại đại tỷ của ta, đoạt danh tiếng của tỷ tỷ! Ngươi mau lăn ra đây cho ta, chúng ta cùng tính sổ chuyện này”
Phượng Vô Tà vội vàng học tập luyện dược, căn bản lười quản hắn. Không nghĩ đến, đôi tỷ đệ này thật giống nhau, gen tuyệt là của thân sinh: ngang ngược, mắt chó xem thường người khác.
Phượng Vô Lâm thấy mình mắng nửa ngày, Phượng Vô Tà cũng không ra, chỉ cảm thấy là Phượng Vô Tà sợ mình, thái độ liền càng thêm kiêu ngạo.
Hắn vung Lôi chùy hướng lên trời dẫn sét tới, sức lực mười phần.
“Không ra phải không? Ta đánh chết ngươi!”
Phía chân trời một đạo sấm sét hung hăng mà hướng về phía khuê phòng của Phượng Vô Tà bổ vào. Tiếng ầm vang dội, tạo ra một cái hố lớn trên mặt đất. Bụi đất mù mịt.
Phượng Vô Tà tuy là không e ngại,nhưng cũng có phần kinh hãi. Hóa ra Phượng Vô Lâm là tên ngốc không biết sử dụng đầu óc, thế nhưng dưới sự tức giận lại dẫn ra lôi hồn lực, chỉ một chiêu đã đem nóc nhà nàng đánh bay
Chết tiệt! Cái gì thù cái gì oán a?
Vốn dĩ nàng thân là Phượng gia đích nữ, nên hưởng thụ tôn vinh kính trọng, nhưng giờ chỉ có thể sống ở cái nơi rách nát này, đã khiến nàng cảm thấy ngàn lần khuất nhục. Hiện tại, cái phòng rách nát này thế nhưng còn bị huỷ?
“Phượng Vô Lâm, ngươi- ngứa – đòn a!” Phượng Vô Tà nhanh chóng lao ra bên ngoài,một quyền hung hăng mà đánh vào tròng mắt Phượng Vô Lâm.
Phượng Vô Lâm tránh không kịp, trong lòng kinh ngạc. Phượng Vô Tà thân pháp thế nhưng lại nhanh hơn rất nhiều so lần trước ở Tàng Thư Các. Sao lại thế này?
“Ra thì tốt! Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không giống cha ta, sẽ bận tâm thể diện gia tộc. Ngươi làm đại tỷ ta bị thương, thù này phải báo! Lần sau bổn thiếu gia sẽ không chỉ phá nát cái phòng rách này mà còn phải lấy đi cả mạng của ngươi”
Hắn hung ác mà một lần nữa sử dụng hồn lực, huy động Lôi chuỳ, chuẩn bị dẫn sét đối phó Phượng Vô Tà.Phượng Vô Tà rùng mình, nhanh chóng lấy ra ba cái ngân châm, thủ pháp kì lạ mà dùng sức bắn, ngân châm bay đi ba cái nhưng vị trí khác nhau.
Một cái ở giữa hai chân mày Phượng Vô Lâm, một cái ở ngực, một cái ở tay.Phượng Vô Lâm trúng châm, chỉ cảm thấy trong cơ thể xuất hiện một trận tê tê dại dại, ngứa đến khó nhịn tới sức lực để xách vũ khí cũng không còn. Hắn vốn định thi triển chiêu thức hồn lực dẫn lôi, nhưng chỉ tiến hành được một nửa liền bất động.
Hắn tức tới phát điên, ngân châm này đến tột cùng là cái vũ khí gì?
Lúc trước nhìn đại tỷ trúng châm của tiện nhân này, hắn còn chỉ cho là ngoài ý muốn, hiện tại hắn thật sự kinh hoảng…… Như thế nào mới bị châm nhẹ nhàng một cái, hắn liền giống như thân trúng kịch độc thống khổ khó nhịn?
“A.” Phượng Vô Tà cười lạnh một tiếng, từng bước một mà tới gần Phượng Vô Lâm.
Giờ này khắc này,tuy trên mặt còn chằng chịt vết sẹo do roi để lại nhưng khí thế của nàng đã trấn áp tất cả những người có mặt. Nàng nhìn chằm chằm Phượng Vô Lâm, ánh mắt kia giống như là Diêm Vương nơi địa ngục nhìn chằm chằm tiểu quỷ sắp bị xử quyết, khiến hắn lạnh cả người
“Phượng Vô Lâm, ta hỏi ngươi, ngươi nói ngươi muốn giáo huấn ta, vì đại tỷ ngươi báo thù. Như vậy ngươi nói xem, cừu hận của ta nhiều năm như vậy thì phải tìm ai báo đây?”
Phượng Vô Lâm ở trước ánh mắt của nàng, chỉ cảm thấy da đầu một trận tê dại, một câu cũng không nói nên lời.
Phượng Vô Tà lại âm lãnh mà cười
“Phượng gia người xấu nhiều như vậy, còn cố tình đều trêu chọc ta —— Phượng Vô Lâm, ta có phải hay không nên giúp ngươi thông não?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT