Vầng sáng màu tím của lôi điện cùng tiếng sét từ bàn tay Phượng Tử Nhân thoát ra.
Ngân châm đã vô dụng, Phượng Vô Tà cắn chặt răng, hít một hơi, lợi dụng nguyên lý của khí công làm tốt tư thế phòng ngự. Chỉ cần nàng sống sót, ngày sau tất báo thù này.
“Ngươi không tiếp được chiêu thức của hắn, vì sao còn muốn chọc giận hắn?”
Nha Sát nóng nảy, nhưng vì đang ở trong không gian nên chỉ có Phượng Vô Tà có thể nghe được tiếng nói phát ra trong lòng :
“Nữ nhân ngốc, nghĩ cách tránh thoát đi, hoặc là cầu tha mạng, có lẽ ngươi còn có thể giữ được một mạng!”
Phượng Vô Tà không phản ứng, vẫn như cũ thẳng tắp mà đứng ở nơi đó.
Sét đánh nhanh như chớp! Lôi điện lại càng hung hăng mà buông xuống ở trên người Phượng Vô Tà. Dòng điện nhập vào thân thể, Phượng Vô Tà cả người run rẩy, sắc mặt tái nhợt —— Toàn thân xương cốt, lục phủ ngũ tạng đều phảng phất như bị dòng điện xuyên qua, đầu tiên là đau nhức, sau đó là nóng rực, cuối cùng là cứng đờ chết lặng……
Phượng Vô Tà cảm nhận một trận tanh ngọt trong miệng, khí công hiện tại chỉ có thể ngăn cản một bộ phận tính công kích vật lý. Đối với Phượng Tử Nhân, loại dị năng tính chất võ kỹ này chỉ đơn giản để phòng ngự, không đáng coi trọng .
Nàng biết chính mình đã trọng thương, không cầu gì, chỉ mong có thể còn sức chống đỡ. Chỉ cần sống sót, nàng là có thể tự cứu sống chính mình.
Hiện tại đối với nàng, cái gọi là Phượng gia “thân tình”, đã chỉ còn lại hai tiếng cười lạnh để hình dung. Bất quá Đầu tiên là Phượng Vô Tâm, hiện tại lại là Phượng Tử Nhân, thật là ác nữ tất có ác phụ!
“Ách……”
Phượng Vô Tà phun ra một ngụm máu đen, thân thể lung lay, rốt cuộc chống đỡ hết nổi, ngã trên mặt đất.
Phượng Tử Nhân thấy thế, cảm thấy thời cơ đã đến, chỉ cần cho nàng thêm một chiêu, là có thể đưa nàng quy thiên! Vì thế một tay làm bộ nhưlại muốn dẫn ra lôi đình chi lực.
“ Khoan đã!"
Bỗng nhiên có người lên tiếng ngăn trở Phượng Tử Nhân.
Phượng Vô Tà trọng thương suy yếu, khí thế lại vẫn như cũ lạnh thấu xương, nàng nheo đôi mắt tìm theo hướng phát ra tiếng ngăn trở đó. Ra tiếng người nọ là nhị thúc của nàng, Phượng Tử Nghĩa.
Trong trí nhớ, nhị thúc Phượng Tử Nghĩa này rất ít nhúng tay vào việc trong gia tộc. Vị nhị thúc này vẫn luôn chuyên chú tu luyện hồn lực, vẫn luôn không có hứng thú đối việc ai được chọn làm người thừa kế. Ở phương diện thủ đoạn để trở thành người thừa kế , khả năng hắn còn không bằng nữ nhi của mình, Phượng Vô Hà. Nhưng hiện tại hắn lại làm sao vậy?Hắn chẳng lẽ cũng nghĩ tiếp được trận này thì sẽ trở thành người thừa kế ?
“Tử Nghĩa, ngươi đây là có ý gì?”
Phượng Tử Nhân nhăn chặt mày,ngay lập tức liền có thể giết chết chướng ngại vật, nhị đệ tại sao
Phượng Tử Nghĩa mặc trường bào màu xanh lá , hắn không xuống tay mà hướng Phượng Vô Tà từng bước một mà đi tới, đứng ở trước mặt Phượng Vô Tà nhẹ nhàng cười cười. Cái này là tươi cười hữu hảo, thậm chí còn mang theo điểm giống như trưởng bối quan tâm tới tiểu bối, cảm giác như muốn an ủi.
Cuối cùng, Phượng Tử Nghĩa che ở trước mặt Phượng Vô Tà, giương mắt thoáng nhìn Phượng Tử Nhân, nói
“Đại ca, ngươi muốn đem Vô Tà đánh chết sao? Thôi bỏ đi.”
Phượng Tử Nhân tức giận đến mức sắc mặt xanh mét
“Cái tiểu nghiệt súc này phạm vào gia pháp, sao ngươi……?”
“Gia pháp?Đây không phải là anh em tương tàn sao? Nữ nhi ngươi là bị hồn lực của bản thân phản phệ, nếu không phải nàng ta một lòng muốn hại Vô Tà, dùng mười phần hồn lực, lại dùng cả loại võ kỹ Hỏa Phượng Khai Sinh này, thì tại sao lại không khống chế được dẫn tới bị hồn lực phản phệ đây?”
Phượng Tử Nghĩa khẽ mỉm cười nói, ngữ khí tuy rằng mềm như bông, thần sắc bình tĩnh tự nhiên, nhưng lời nói không chút khách khí:
“Nếu thật sự gia pháp là anh em tương tàn, như vậy, chỉ sợ Vô Tâm cũng nên bị phạt, bởi vì người ra tay trước là nàng, Vô Tà chỉ là tự vệ thôi.”
“Ngươi…!”
Bị phá đám , Phượng Tử Nhân tức giận mặt đỏ tới mang tai
“Ngươi nói lời này có ý gì?”
“Đại ca, ngươi nếu xuống tay một chưởng này, tới khi gia chủ xuất quan, ngươi sẽ trả lời gia chủ như thế nào? Bởi vì nhất thời buồn bực? Hay vì cấp nữ nhi trả hận thù cá nhân, giết cháu gái gia chủ thương nhất?”
Phượng Tử Nghĩa dừng một chút lại nói:
“Vô Tà tu luyện không thành —— nàng cũng là cốt nhục duy nhất Tam đệ lưu lại, là Phượng gia đích nữ! Ta là nhị thúc, đương nhiên sẽ không nhìn nàng như vậy uổng mạng.”
Phượng Tử Nhân đằng đằng sát khí, Phượng Tử Nghĩa chắn trước mặt không khí lập tức liền khẩn trương. Xung quanh bọn hạ nhân đều tự giác mà lui ra phía sau vài bước, không dám giương mắt lên xem.
Phượng Vô Tà khóe miệng hơi giương vẽ ra một nụ cười -
Thì ra trong Phượng gia này, còn có một nhị thúc có lương tâm. Đáng tiếc, vì sao nhiều năm như vậy, vị nhị thúc này lại không bảo hộ cho nàng ?
Phượng Tử Nghĩa từ tay áo của mình lấy ra một cái bình sứ tinh xảo, lấy một viên thuốc nhét vào miệng Phượng Vô Tà, nói
“ Hài tử ngoan, nuốt xuống đi, có thể bảo mệnh.”
Phượng Vô Tà cũng không nghi kị, trực tiếp liền nuốt .
Thuốc viên vào cơ thể, lục phủ ngũ tạng thoáng giảm bớt một ít đau đớn. Mắt thấy Phượng Vô Tà nuốt vào viên thuốc, Phượng Tử Nghĩa liền nghiêm túc hỏi mọi người:
“Gia quy có quy định ba điều: Phàm là con cái Phượng gia nhập Tàng Thư Các, không được vượt qua hai canh giờ. Nhưng mặt sau của gia quy còn viết bốn chữ, các ngươi có nhớ rõ là gì không?”
Mọi người liền cúi thấp đầu xuống. Có thể không nhớ rõ ư? Đó là trường hợp đặc biệt duy nhất.
Kia bốn chữ chính là ——
Ngoại trừ dòng chính.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT