Dịch: Duẩn Duẩn
Cơ thể suy nhược? Ngất xỉu? Nhưng không phải vừa rồi ở ngoài vẫn còn khỏe lắm sao?
Ân Tĩnh trầm ngâm chốc lát, thấy mọi việc bên này cũng hòm hòm, bèn tới chỗ mẹ thưa vài chuyện, rồi qua chỗ bạn mình: "Marvy, tớ bỗng cảm thấy hơi khó chịu."
Marvy ngầm hiểu trong lòng.
Xe của cô đậu trong bãi đỗ xe ngoài trời phía sau. Lúc hai người tới bên cạnh chiếc xe, đúng lúc thấy xe Nguyễn Đông Đình cũng lái ra khỏi đó. Marvy hừ lạnh, tăng tốc độ.
Ngặt nỗi, dù có lái nhanh đến đâu cũng không thể đuổi kịp, vì khi chiếc xe thể thao của cô nàng phóng ra khỏi bãi đỗ, xe của Nguyễn tiên sinh cũng đã biến mất hút.
Lúc về đến nhà, thím Trương nom chừng rất ngạc nhiên: "Mợ Cả về rồi đấy ạ?" Đôi mắt lại theo bản năng liếc về phía phòng khách, nét mặt bà phảng phất vẻ khó xử.
"Cậu Cả nhà các người đâu?" Marvy biết rõ còn cố hỏi.
Trông thím Trương lại càng thêm lúng túng, không biết nên xử trí thế nào.
Cô nàng hừ lạnh: "Trong phòng người đàn bà kia à?"
"... Hà tiểu thư cảm thấy không thoải mái..."
"À? Bản tiểu thư đây cũng rất không thoải mái, chẳng bằng bà cũng gọi anh ta ra đây chăm sóc cho tôi đi?"
"Chuyện này..."
"Marvy." Ân Tĩnh đành phải mở lời giải cứu cho thím Trương đang trong bề rối rắm.
Bấy giờ, Marvy mới chịu thu bớt sự gay gắt.
Chẳng qua đợi khi bà quản gia vừa đi, vẻ thả lỏng trên mặt cô nàng cũng biến mất tăm. Cô nàng kéo Ân Tĩnh lại, nghiêm túc dặn dò: "Bây giờ cậu mượn một cái cớ, tập hợp hết người làm trong nhà lại. Tớ sẽ đến rình ngoài phòng Hà Thu Sương, có cơ hội sẽ lấy thuốc của ả. Tớ đang nghi, lọ thuốc ấy chính là lọ qunine gây ra vụ trúng độc của nhân viên lần trước!"
"Tớ cũng nghĩ thế." Cô chau mày suy nghĩ trong giây lát. Lúc Marvy đi về hướng phòng Hà Thu Sương, cô cũng chuyển bước về phía phòng bếp: "Thím Trương, thím gọi mọi người tới đây, tôi có chuyện muốn phân phó..."
Kết quả, phía Ân Tĩnh đã giữ chân được mấy người tạp vụ, mà Marvy bên này vẫn đang lấp ló ngoài phòng Hà Thu Sương chưa thu hoạch được gì. Cô nàng đã dán lỗ tai trên cửa nghe mười mấy phút rồi mà bên trong vẫn không có động tĩnh. Cô nàng thấp giọng mắng một chữ "SHIT", vừa ngẩng đầu lên, bất thình lình nhìn thấy gương mặt yêu nghiệt của tên nào đó đang cười đến là hớn hở, thong thả đi lên lầu: "Này, người đẹp!"
Lại là Liên Giai Phu!
Mẹ kiếp! Marvy nghe thấy tiếng "Này" cao vút của anh ta liền nhảy dựng lên như khỉ đột, ba chân bốn cẳng phi tới, bịt kín cái miệng của anh ta.
Vậy mà tên công tử trơ tráo vô liêm sỉ này không những ôm chầm lấy eo cô, mà còn lè lưỡi ra, liếm vào lòng bàn tay cô chẳng thiết xấu hổ.
"Á!" Marvy hoảng hồn hét chói tai.
Cửa phòng đang đóng chặt bỗng dưng mở bật ra.
"Đồ khốn nạn!" Cô nàng thật sự muốn giết tươi cái quân đểu giả không biết xấu hổ này!
Cánh cửa bật mở, Nguyễn Đông Đình bước ra, cô nàng bị phát hiện!
Mẹ kiếp! Bị cợt nhả cũng coi như phong long đi, giờ ngay cả kế hoạch cũng thất bại!
Nguyễn Đông Đình sầm sì đứng ở cửa, liếc cô một cái, rồi lại liếc cậu bạn thân một cái: "Hai người đang làm gì ở đây vậy?"
"Làm gì được chứ?" Quân đểu giả càng được thể túm chặt tay cô: "Không thấy à? Ve vãn nhau thôi."
Nguyễn tiên sinh 'tặng' cậu ta một cái nhìn 'hờ hững': "Thu Sương đang nghỉ ngơi," lại lạnh lùng nhìn về phía Marvy, sau đó chêm thêm một câu: "Mang của nợ của cậu đi mau đi."
"Shit..." Còn chưa mắng hết câu, cô nàng đã bị gã họ Liên bịt miệng tha đi xa.
Hơn nửa giờ sau, Nguyễn Đông Đình mới ra khỏi phòng Hà Thu Sương. Vừa xuống lầu, đã thấy cặp oan gia hợm hĩnh kia đang ngồi trong phòng khách với Ân Tĩnh, không biết đang nói gì.
Anh vừa mới đến gần, ba người kia tự dưng im bặt. Marvy ngẩng đầu nguýt anh, trong mắt chứa đầy ý khiêu khích.
Đợi anh ngồi xuống sô pha, Đại tiểu thư mới cất lời vàng ngọc: "Liên Giai Phu, muốn theo đuổi bổn tiểu thư thì phải nghe cho rõ: Bà đây có một thói quen, ghét nhất lũ công tử bắt cá hai tay!"
Tuy Marvy luôn mồm gọi "Liên Giai Phu", nhưng lúc nói, mắt không lúc nào là không lườm Nguyễn Đông Đình chằm chặp.
Tên họ Liên nào đó bèn trả lời vanh vách: "Nhan Hựu Vũ, tôi cũng có một thói quen, làm việc luôn thích làm trực tiếp." Anh ta khẽ cười, đôi mắt đào hoa phóng điện như có thể giật chết người, song lời tuôn ra lại khiến người ta muốn lộn ruột: "Em đó, rõ ràng là muốn mắng Baron, sao cuối cùng lại chĩa vào tôi thế?"
"Phụt!" Marvy phun một ngụm cà phê ra, suýt chút nữa phun lên mặt anh ta, "Liên Giai Phu!"
Chỉ gà mắng chó hóa ra cũng là một môn nghệ thuật kỳ diệu. Nào ngờ, quân đểu giả này lại túm hẳn con chó ra! Khiến cả đám người ai nấy đều khó xử!
Thế mà Liên Giai Phu vẫn còn oang oang nói: "Sao em lại trừng tôi? Người bị tổn hại danh dự là tôi, người tức giận phải là tôi mới đúng? Rõ rành rành 'lũ công tử bắt cá hai tay' là chỉ Baron..."
"Liên Giai Phu, còn lảm nhảm nữa thì cút khỏi nhà tôi!" Nguyễn Đông Đình nổi sùng quát.
Đương nhiên, họ Liên sao có thể chịu thua thiệt: "Tôi biết là mình đang nói hươu nói vượn, nhưng vấn đề là "Nguyễn phu nhân" của chúng ta vẫn chưa biết," anh ta vừa nói, vừa cười đắc ý nhìn Ân Tĩnh: "Em Tĩnh à, đừng trách 'anh trai' không nhắc em, 'Nguyễn tiên sinh' nhà em đấy, nom có vẻ vô liêm sỉ thế thôi, chứ trong lòng..."
"Cave!"
"À..." Ân Tĩnh đồng thời cất giọng cùng Nguyễn Đông Đình.
Cô đột nhiên đứng dậy, trong lúc nhất thời, người quái lạ lại biến thành mình. Ba người bên cạnh đồng loạt đưa mắt nhìn cô, kể cả Nguyễn Đông Đình.
"Em muốn nói là..." Cô bị mấy cặp mắt chìn chòng chọc đâm luống ca luống cuống: "Bánh mì chắc hẳn nướng xong rồi, em vào mang ra cho mọi người."
Dứt lời, cô xoay người đi vào phòng bếp.
Nào ngờ, chỗ cầu thang bỗng vang lên một chất giọng mềm mỏng: "Thêm một phần cho tôi nữa nhé!" Điệu bộ cao ngạo, thỏa thuê hệt như vị chủ nhà bước xuống từ lầu cao sau một bữa ngủ say.
Còn ai khác ngoài Hà Thu Sương nữa chứ.
Cô ta khoan khoái bước xuống cầu thang, vẫn mặc một chiếc quần jean cũ.
Ân Tĩnh và Marvy nhìn nhau không nói gì. "Thời khắc mấu chốt là đây?" "Phải, bổn tiểu thư là ai chứ?" Hai người chỉ giao tiếp bằng ánh mắt.
Quả nhiên Hà Thu Sương vừa ngồi xuống, Marvy bèn thờ dài một hơi, bắt đầu thực hiện "điểm mấu chốt" của mình: "Chuyện của Sơ Vân cuối cùng cũng kết thúc. Còn nhớ khi con bé còn sống, luôn nói với bạn bè công phu cất rượu của anh mình là nhất. Nguyễn tiên sinh, chi bằng thừa dịp Sơ Vân vừa hỏa táng, hồn phách còn chưa tan, chúng ta cùng đi xuống hầm rượu, uống ly rượu mạnh để tiễn con bé đoạn đường cuối cùng nhé?"
"Điểm mấu chốt" không đầu không đuôi của cô nàng khiến Ân Tĩnh cũng không đoán được dụng ý.
Nhưng với mọi người thì lại cực hiệu quả. Hồng Kông và Phúc Kiến đều lưu truyền một thuyết, khi linh hồn của người chết vẫn còn chưa tan biến, lấy những vật lúc còn sống họ thích nhất để tiễn họ, thì họ sẽ "lên đường" bình an. Vì vậy Nguyễn tiên sinh cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nói một tiếng: "Được."
Lúc mọi người đứng dậy, Marvy tỉnh bơ như không đến chỗ của Ân Tĩnh, khẽ lẩm bẩm bên tai cô: "Nghe nói tửu lượng Hà Thu Sương rất kém?" Khóe môi cô nàng gợn lên một nụ cười bí hiểm như nắm chắc phần thắng: "Vừa hay, tửu lượng bổn tiểu thư cực tốt."
Tốt đến mức có thể hạ gục Hà Thu Sương chỉ trong vòng nửa phút.
Ân Tĩnh hiểu ý của cô nàng. Hạ gục cô ta rồi thăm dò bình thuốc kia, không phải quá dễ dàng hay sao?
Cả đám lục tục di chuyển xuống hầm rượu. Một mình Ân Tĩnh xoay người đi hướng khác, đến gian làm bánh ngọt.
Phòng bếp nhà họ Nguyễn và gian làm bánh ngọt được tách ra riêng lẻ, cùng nằm ở tầng trệt. Lúc Ân Tĩnh vào trong, bánh mì vẫn còn chưa nướng xong. Cô đứng bên lò nướng chờ một lát.
Mười phút sau, cô bưng mẻ bánh mì thơm nức mới ra lò xuống hầm. Nét mặt thấm đượm vẻ suy tư.
Mọi người đã uống đầy một bụng rượu vang. Ân Tĩnh vừa bước vào đã nghe thấy thanh âm ngạc nhiên của Hà Thu Sương: "Là Merlot này! A Đông, anh cũng cất rượu Merlot nữa à? Đây chẳng phải là rượu chúng ta thường uống ở Anh sao?"
Cô ta vừa dứt lời, liền nghe thấy giọng ngả ngớn của Cave: "Phải rồi, 'Chúng ta' thường uống rượu này ở Anh." Với tửu lượng của vị tiểu thư này, có thể uống được mấy lần chứ? Lại còn "Chúng ta" "Chúng ta" nữa cơ đấy!
Thu Sương bị anh ta nói vậy chợt xấu hổ không thôi.
Nguyễn tiên sinh khẽ liếc Cave một cái.
Hại Cave nhà ai thở một hơi thật dài: "Ai da, cuộc sống mà~ Ngày nào cũng phải nhìn 'người ta' giả vờ sống khổ sở thế này. Có mệt không cơ chứ. Khốn nỗi, tôi đây lại chẳng giả vờ giả vịt lại nổi cơ." Anh ta vừa cảm thán, vừa quay gương mặt điển trai sang nhìn nữ thần của mình: "Nếu đã chẳng giả vờ được, chi bằng chúng ta ngậm miệng uống rượu thôi, người đẹp nhỉ?"
"Sáng suốt!" Marvy nhìn trông thấy Ân Tĩnh, cũng đáp lại rất sảng khoái: "Nào, Nguyễn tiên sinh, chúng ta cùng nâng ly, gửi đến Sơ Vân nào."
"Gửi đến Sơ Vân!" Mọi người nâng ly, năm cánh tay, năm khuôn mặt, mỗi người một tâm tư.
Một ly rượu vào bụng, trên mặt Thu Sương đã nhuộm tầng đỏ ửng.
Nguyễn Đông Đình biết xưa nay tửu lượng cô ta rất kém, thấy cô ta vừa bỏ ly rượu xuống, anh bèn ngăn lại nói: "Đừng uống nữa, tình trạng sức khỏe em hiện giờ không thích hợp uống nhiều."
"Phải đấy, Hà tiểu thư. Nếu không cô cứ về ngủ trước đi!" Marvy ráng bồi thêm mấy câu: "Trong đây toàn là người biết uống, cứ anh một ly rồi tôi lại một ly, sợ cô ngồi đây một lúc lại thấy chán."
Vốn dĩ, Hà Thu Sương đã tính dừng uống khi nghe Nguyễn Đông Đình khuyên bảo. Phải tội, Marvy vừa dứt lời khiêu khích, lòng háo thắng của cô ta lại trỗi dậy, sao có thể chịu trận ngừng tay lại cơ chứ?
Cố nở một nụ cười nhã nhặn, cô ta thong thả rót cho Ân Tĩnh một ly, lại rót cho mình một ly. Không thèm để ý đến miệng lưỡi của Marvy, Hà tiểu thư đây sẽ đáp trả cô bằng hành động, để cô ta xem....
"Em Tĩnh", cô ta nở nụ cười chân thành, nâng ly nhìn Ân Tĩnh phía đối diện: "Tôi và cô xem như cũng có duyên. Năm ấy ở Hạ Môn nghe cô hát Nanyin, chỉ cảm thấy cô gái này nom có vẻ thanh tú, giọng hát cũng không tồi chút nào. Nào có ngờ, thiên biến vạn hóa, hôm nay cô gái ấy lại trở thành phu nhân của chủ tịch Nguyễn thị. Tôi vạch con đường này giúp cô, cô nói xem, hai chúng ta có nên cạn với nhau một ly không?"
Lời nói nghe có vẻ khách sáo, nhưng từng con chữ lại chứa đầy sự khinh thường và khiêu khích, ai nghe mà không hiểu cơ chứ?
Nguyễn Đông Đình ngưng mi, không vui trừng mắt nhìn cô ta: "Thu Sương, còn nói bậy nữa thì về phòng em đi!"
Song vị chủ nhân bị người ta xem thường, khiêu khích chỉ cười khẽ nhạt nhẽo, dịu dàng nâng ly rượu: "Hà tiểu thư khách sáo quá rồi." Đôi mắt to của cô thản thiên dò xét khuôn mặt ngày càng đỏ bừng của Thu Sương, gò sức cầm ly rượu lên.
Cô mỉm cười, ngửa đầu, uống trọn ly Merlot: "Hà tiểu thư, tôi xong rồi. Đến lượt cô đấy."
Cô uống cạn như vậy, Hà Thu Sương sao có thể tùy ý?
Lại một ly rượu trôi xuống bụng, sắc mắt Thu Sương đã khó coi cực điểm. Cô ta cố gắng không cho chân mày nhìn nhăn lại, nhưng dường như không mấy thành công.
Ân Tĩnh nhìn ly rượu của cô ta đã cạn đáy, lại cầm bình rượu lên, đổ 7 phần vào ly cô ta, còn mình thì mười phần: "Hà tiểu thư, ly này tôi kính cô."
Marvy tán thưởng ý đồ xấu của Ân Tĩnh. Quả là đáng sợ, đáng sợ! Cô bảy phần, tôi mười phần. Tôi cạn ly, cô dám không cạn ư?
Thật ra, đổi lại người khác thì có thể, nhưng với một người háo thắng như Hà Thu Sương, lại là chuyện không thể!
Ân Tĩnh vẫn còn nói: "Mấy ngày nay bận lo chuyện hậu sự của Sơ Vân, mọi người trong nhà cũng lao lực quá độ, có tiếp đãi không chu toàn cũng xin Hà tiểu thư lượng thứ." Cô khiêm tốn đáp lại lời ngông cuồng mới rồi của Thu Sương, bưng ly rượu đầu lên, dứt khoát uống cạn, còn mỗi Hà Thu Sương và ly Merlot trước mặt cô ta, không hề động vào một chút nào.
Đặt lại ly rượu, Ân Tĩnh trông thấy Thu Sương vẫn ngồi bất động, bèn nở một nụ cười quan tâm: "Nếu như Hà tiểu thư chê tôi rót quá nhiều, vậy thì phiên phiến thôi cũng được, không cần phải miễn cưỡng..."
Còn chưa nói xong, Hà Thu Sương đã cầm ly rượu lên, một hơi cạn sạch.
Phải, là một hơi.
Lúc ly rượu rơi xuống bàn, mắt cô ta đã mấp máy mơ màng.
Kế sách giọt nước tràn ly(*), cuối cùng cũng mang lại hiệu quả!
(*) Nguyên văn là 压倒骆驼的最后一根稻草 nghĩa đen là cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng con lạc đà, nghĩa bóng là khi người ta đã phải chịu đựng quá sức thì chỉ một việc nhỏ cũng có thể làm mọi việc trở nên tồi tệ
Diễn đến nước này, Nguyễn Đông Đình không nhìn ra mới lạ? Ân Tĩnh vừa mới chủ động mời rượu Hà Thu Sương, anh đã cảm thấy có sự gì là lạ. Vì vậy anh cũng chẳng nói năng gì, chỉ ngồi im để quan sát tình hình. Cho đến lúc này, thấy Thu Sương lảo đảo như sắp ngã, anh mới cất giọng điệu lành lạnh: "Nhan tiểu thư, phiền cô đưa Thu Sương về phòng giúp tôi."
Quả nhiên trời giúp cô nàng! Marvy hớn hở đáp: "Không thành vấn đề!" Một đôi mắt lặng lẽ chớp chớp với Ân Tĩnh. Tuyệt lắm, để tớ đưa cô ả về phòng, sau đó... Hà hà!
Marvy vừa đi, Liên Giai Phu cũng tự nhiên bám theo. Trong hầm rượu giờ chỉ còn hai vợ chồng bọn họ. Nguyễn Đông Đình nhìn vợ mình, bất chợt nhớ đến trước đây dùng bốn từ "mềm yếu dễ bảo" để định nghĩa người phụ nữ này quả thật là sai rồi.
"Có gì muốn nhắn nhủ với tôi ư?" Anh hỏi.
Ân Tĩnh đáp luôn không một chút nghĩ ngợi: "Vâng!" Nét mặt cô nom có hơi nặng nề, nhìn là biết không phải chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Ân Tĩnh đề nghị: "Chúng ta về phòng đã!"
Nguyễn Đông Đình cũng không hỏi han nhiều, đến khi trở về phòng, khóa cửa lại, anh mới mở miệng đặt nghi vấn: "Sao vậy?"
"Lúc nãy," bấy giờ vẻ mặt Ân Tĩnh mới nhẹ nhõm như buông được gánh nặng: "Em phát hiện một cái máy giám sát trong gian làm bánh ngọt."
~~~
P/s: Thấy mọi người hỏi tớ truyện này bao nhiêu chương, tớ xin trả lời lần nữa ạ. Truyện 48 chương, tớ dựa theo cách chia ở trong sách và trên sách điện tử ấy ạ ~ Nên có bạn bảo tớ đến chương 90 100 mà còn chưa thấy hai người ly hôn, tớ cũng tá hỏa ở đâu ra mà nhiều chữ như thế ^^ Cũng có thể người ta chia theo cách khác nhỉ ^^