Dịch: Duẩn Duẩn

Liên Giai Phu đứng ở phía sau, nở nụ cười đắc thắng nhìn bóng lưng người đẹp.

Giọng Nguyễn Đông Đình pha một nét đùa cợt hiếm thấy: "Ý tứ chút đi, trông cậu có khác nào hổ ăn thịt thỏ không."

"Đàn ông gặp cô gái mình thích, ai mà chẳng thế?"

"Ồ?" Nguyễn Đông Đình cưỡi giễu, nhìn thoáng qua Ân Tĩnh ngồi bên cạnh, đoạn mềm giọng hỏi: "Thế à?"

Trong lời tựa như có hàm ý.

Mặt cô chợt đỏ bừng, bối rối trước câu hỏi mờ ám và ánh mắt mập mờ của anh, cùng với cái nhìn chòng ghẹo hóng hớt chuyện của Liên đại thiếu gia phía dối diện...

Có điều ngay sau đó, người nào đó lại nói: "Ngài Liên, ngài có thể biến."

"Cũng đến lúc nên biến rồi." Cave vui vẻ đứng lên, khóe miệng để lộ một nụ cười ngả ngớn như thể thông cáo với mọi người. Nửa giờ trước, chiếc xe thể thao của Marvy đậu sai chỗ đã bị A Sir "lẹ mắt" kéo đi. Và giờ đây, anh ta, nên chạy tới chỗ cô nàng, để thi hành nhiệm vụ anh hùng cứu mỹ nhân.

Sau khi Cave đi khỏi, sắc hồng đào trên mặt Ân Tĩnh vẫn chưa phai, phải tội, trong lòng cô vẫn còn chút nghi hoặc: "Sao em cứ cảm có cảm giác Liên Giai Phu đang muốn theo đuổi Marvy ấy nhỉ? Còn anh thì như thể đang hóng chuyện vui vậy?"

"Đúng thật là đang hóng chuyện vui."

"Tại sao chứ?"

Họ Nguyễn nào đó nhướng hàng mày rậm, nghé trông phu nhân nhà mình: "Em nghĩ sao, Nguyễn phu nhân?"

"Em? Em không biết..."

"Vậy thì cứ làm như không biết."

"Tại sao?"

"Gỗ mục không thể đẽo."

Ân Tĩnh bị những lời của anh quay mòng mòng.

Nhưng khi cả hai đứng dậy rời khỏi quán cà phê, anh lại chìa tay ra với cô.

Ân Tĩnh ngỡ ngàng.

Thật ra đây không phải lần đầu tiên. Trước đây, trước mặt công chúng, hay trên các mặt báo, anh luôn nắm tay cô. Mà nay - không, không giống với lúc ấy. Trong quán cà phê lác đác vài bóng người, toàn là những công nhân viên chức, không ai để ý chuyện bên này cả.

Vậy mà anh vẫn đưa tay ra. Ở nơi không người nhìn, anh vẫn sẵn sàng, đưa tay về phía cô.

Ân Tĩnh ngơ ngác, nhưng rất mau đã phản ứng kịp, nhẹ nhàng đặt tay vào lòng bàn tay anh.

Đôi nam nữ tay trong tay rời khỏi quán cà phê. Người đàn ông cao lớn, nghiêm nghị, mang khuôn mặt lạnh tanh. Còn người phụ nữ mảnh mai, nhỏ nhắn, dịu dàng đứng bên cạnh người đàn ông, khóe môi hơi vểnh nhẹ, gợn lên một nụ cười ngọt ngào...

"Nguyễn tiên sinh?"

"Ừ?"

"Thật ra, em rất thích anh dắt tay em." Sắc đỏ thoáng đậu bên tai cô.

Nhưng Nguyễn Đông Đình chẳng hề động mí mắt: "Nói sai rồi."

"Sao ạ?"

"Không phải rất thích," đến tới cửa thang máy, anh nhấn nút lên tầng làm việc bằng cánh tay trống không, đoạn xoay đầu lại, ngạo nghễ nhìn cô: "Mà là cực kỳ, cực kỳ thích."

"Nguyễn tiên sinh!"

Tấm kính trong suốt phản chiếu gương mặt điển trai của ai đó, rạng lên một nụ cười thật lòng.

Tuy nhiên, bầu không khí thoải mái ấy cũng chỉ tồn tại được ở đây, giờ phút này.

Sau bảy giờ tối, lúc mọi người đang tụ tập tại bàn ăn, Ân Tĩnh đột nhiên nhận được cuộc gọi của Marvy.

Giọng cô nàng rất nghiêm túc, mang theo một cảm giác nặng nề đến tồi tệ: "Xe của Sơ Vân là màu đỏ phải không?"

"Phải, cậu tìm được con bé rồi ư?"

"Bảng số xe là xxxxx?"

"Đúng vậy. Có phải đã xảy ra chuyện gì..." Sự bất an bất chợt bủa vây cô.

Ngay đó, cô nghe thấy giọng trầm khàn của Marvy: "Con bé chết rồi."

Điện thoại "bịch" một tiếng rơi xuống bàn, làm bốn người xung quanh kinh sợ. Mặt Ân Tĩnh trắng bợt như ma.

Mọi người trố mắt nhìn nhau, duy chỉ Nguyễn Đông Đình phản ứng: "Marvy?"

Ở đầu bên kia điện thoại, Marvy còn đang lo lắng kêu gào: "Ân Tĩnh? Ân Tĩnh?"

Lại bị Nguyễn Đông Đình tiếp máy: "Là tôi, Nguyễn Đông Đình."

Bấy giờ, Marvy nói những gì, Ân Tĩnh không hề nghe thấy. Vẻ mặt cô tràn ngập nét kinh hoàng xen lẫn vẻ đau đớn, chầm chậm nhìn xoáy xâu vào khuôn mặt Tú Ngọc.

Ngay tức khắc, mẹ chồng cảm giác như ngồi trên bàn chông: "Chẳng nhẽ..."

Phải.

Nguyễn Đông Đình đã cúp máy.

Bàn ăn thoáng chốc lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người, từ Tuấn từ, đến mẹ, đến Ân Tĩnh, đều đổ dồn ánh mắt vào anh. Gương mặt lạnh lùng ấy giờ chỉ còn vẻ rét buốt khiếp khủng. Ân Tĩnh ngồi cạnh anh, dưới tấm mặt nạ lạnh ngắt ấy, cô thấy được bàn tay anh run rẩy.

Hóa ra, bàn tay của một Nguyễn tiên sinh mạnh mẽ, bình tĩnh, giỏi mưu thạo kế nhường ấy cũng sẽ có lúc run rẩy đến vậy!

Bỗng dưng, Nguyễn Đông Đình đứng bật dậy, sải những bước lớn ra ngoài.

"Anh Cả!"

"Đông tử!"

Ân Tĩnh đứng lên: "Mẹ, để con đi cùng anh ấy!"

"Được, được! Đi mau, đi mau!" Một Tú Ngọc nghiêm khắc đã không còn bình tĩnh được nữa, vẻ mặt bà kinh khủng như quỷ dữ, nháy mắt có thể ăn tươi nuốt sống cô.

Tuấn tử như thể đoán định được điều gì, những giọt nước mắt to chừng hạt đậu ào ạt lăn xuống, đôi tay nhỏ bé hốt hoảng nắm vạt áo Ân Tĩnh: "Chị dâu, chị dâu, em cũng đi!"

Nhưng vào lúc đoàn người chạy tới hiện trường, cảnh sát đã chuẩn bị mang thi thể lên xe.

"Khuya hôm trước, một chiếc Mercedes màu đỏ đột ngột lao vào Núi Sư tử. Có lẽ do ánh đèn quá mờ, nên cả người lẫn xe đã lao xuống dốc núi. Ngài Nguyễn, người đó... có chắc là em gái anh chứ." Hơn nửa giờ trước, Marvy đã nói với anh như vậy trong điện thoại.

Dẫu cho thi thể lúc này đã được đắp vải trắng, nhưng chỉ cần nhìn qua anh cũng biết, người đó chắc chắn là Sơ Vân. Bàn tay bê bết máu lộ ra khỏi mảnh vải trắng đã khô lại, đen kịt. Chỗ cổ tay tái nhợt lẫn lộn màu máu đen đỏ, là chiếc đồng hồ Sơ Vân yêu thích nhất. Cách đó không xa, trong chiếc Mercedes màu đỏ vỡ tan nát... là chiếc vali của Sơ Vân.

Hết thảy, đã bị bụi bặm phủ đầy.

Tuấn tử thẫn thờ, ngơ ngác đứng ngây ra đó, bất động.

Còn Nguyễn Đông Đình? Rõ ràng đã bị cảnh sát ngăn cản nhiều lần, nhưng anh vẫn gắng sức bước từng bước tới chỗ cáng đặt thi thể, nắm chặt lấy bàn tay nhuốm đầy vết máu ấy. Giống như bị trúng tà, anh cố sức bình sinh siết chặt bàn tay đã lạnh lẽo cứng ngắt.

Thi thể ấy, ít nhất đã nằm trong gió lạnh hai ngày.

"Nguyễn tiên sinh..."

Marvy lắc đầu với viên cảnh sát đang gọi anh. Không hiểu sao, thật sự có hiệu quả, trong phút chốc, cả nhóm cảnh sát chọn cách tôn trọng, nhìn Nguyễn Đông Đình với cặp mắt trống rỗng nắm chặt tay Sơ Vân, nắm lấy bàn tay nhuốm máu của em gái mình, đi về phía xe cảnh sát.

Suốt quãng đường lặng im như chết.

Lúc về đến nhà đã nửa đêm, Tú Ngọc vẫn ngồi thẳng băng trên ghế sô pha đối diện cửa, bần thần suốt cả buổi. Đến khi đoàn người bước vào cửa, nhìn thấy Ân Tĩnh đang kéo một món đồ, rốt cuộc bà cũng mất hết sức lực, ngã quỵ trên ghế sô pha.

Đó là chiếc vali của Sơ Vân, cùng với cái túi được cảnh sát lấy ra từ xe của Sơ Vân.

Tú Ngọc che mặt, sụp đổ khóc thành tiếng.

"Mẹ ơi, mẹ ơi..." Tuấn tử khóc lớn chạy đến chỗ bà, hai tay ôm chặt bả vai bà: "Mẹ..." Nước mắt trên mặt sớm ướt rồi lại khô, vừa khô rồi lại ướt, bất thình lình, cậu bé buông lỏng tay, phẫn hận xoay đầu lại: "Là tại anh! Tất cả là tại anh!"

Lửa giận thiêu cháy phừng phực nhắm thẳng vào người mà thằng bé sợ nhất từ trước đến giờ - Nguyễn Đông Đình!

"Tại sao anh lại đuổi chị Hai ra ngoài?"

Nguyễn Đông Đình đã đau đớn đến chết lặng.

"Tại sao lại bắt chị ấy lái xe một mình lên núi trễ như vậy? Tại sao không cho chị ấy về? Tại sao? Tại sao?"

Anh câm lặng, chỉ đứng ngây ra đó, mặc cho Tuấn tử đấm từng quả giận dữ, kết án tử lên mình.

Màn đêm tĩnh mịch. Đêm nay, Nguyễn Đông Đình vẫn chưa về phòng.

Có lẽ đã quen với việc vùi trong vòng tay ấm áp của anh, thế nên vào đêm không có anh, cảm giác lạnh lẽo quá khó ngủ. Ân Tĩnh mở mắt, nằm im trong căn phòng trống rỗng, trước mắt lại hiện lên hình ảnh Tuấn Tử vén tấm vải trắng đang đắp trên thi thể, gương mặt của Sơ Vân bị những mảnh thủy tinh đâm vào, mơ hồ lẫn lộn, nhuộm đỏ màu máu.

Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, cô khẽ thở dài, quyết định ngồi dậy, mở cửa đi ra ngoài.

Trong thư phòng cuối hành lang, có ánh đèn le lói lọt ra ngoài. Cô gõ cửa hai cái, nhưng không ai đáp lại, thế là bèn trực tiếp đẩy cửa vào.

Nơi đó, phía sau bàn đọc sách, Nguyễn Đông Đình đang ngồi đưa lưng về phía cửa. Thân hình cao lớn của anh dựa hẳn vào lưng ghế, dưới ánh đèn leo lét, trông thật cô tịch biết bao.

Ân Tĩnh đến bên anh: "Anh về phòng đi." Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh.

Thế nhưng nơi bị chạm vào kia, không, có lẽ là người được chạm vào kia không hề động đậy, cứ như một pho tượng.

"Nguyễn tiên sinh..." Cô ngồi xổm xuống, bàn tay vốn đặt trên vai anh, nhẹ nhàng trượt xuống, vuốt ve mu bàn tay đã lạnh buốt của anh.

"Hồi còn nhỏ, con bé rất sợ bóng tối." Đúng lúc đó, người đàn ông đột nhiên mở miệng: "Khi ấy, nhà tôi sống ở lưng chừng núi. Buổi tối, mỗi lúc ra ngoài chơi, con bé luôn bắt tôi phải nắm chặt tay nó. Nó bảo rằng 'Anh Cả à, nếu như đột nhiên có con ma xuất hiện, anh phải nắm thật chặt tay em đấy, đừng để bọn nó kéo em đi'."

Thế nên đêm nay, khi thấy tay con bé lộ ra ngoài tấm vải, mặc cho cảnh sát có cảnh cáo thế nào, anh vẫn gắng sức nắm thật chặt tay nó.

Bởi lẽ nơi con bé sắp tới, xung quanh lẩn quất rất nhiều ma.

Mà anh, chỉ có thể đưa tiễn con bé thêm một đoạn ngắn ngủi.

"Nguyễn tiên sinh..."

"Con bé sợ bóng tối như thế, mà tôi lại không cho nó về. Trễ như vậy, tôi lại không cho nó về..." Bàn tay bị cô nắm lấy, chợt run lên bần bật. Nhưng cuối cùng anh không nói gì nữa, sau khi hít một hơi thật sâu, liền nhắm nghiền hai mắt.

Dường như mọi ngọn đèn trên đời đã tắt, bởi vì anh đau đớn nhắm mắt, nên tất cả ánh sáng bỗng chốc cũng mất đi ý nghĩa.

Hồi lâu sau, Ân Tĩnh mới nghe thấy anh thấp giọng nói: "Em ra ngoài đi, tôi muốn được yên tĩnh một lát."

Không bước ra khỏi phòng, không nói một lời nào, cũng chẳng ăn uống gì.

Suốt cả ngày, anh chỉ nhốt mình trong thư phòng. Ân Tĩnh đã đưa cháo vào vài lần, nhưng chúng chẳng hề bị động tới. Cô tính nhờ mẹ lên khuyên anh đôi điều, song, mẹ chỉ xua tay bảo: "Cứ để kệ nó đi."

Nom bà vô cùng tiều tụy và mệt mỏi, Ân Tĩnh cũng không đành lòng nói tiếp.

Chỉ là, một vài chuyện, cuối cùng vẫn phải có người làm.

Hạn như chiều nay, đồn cảnh sát có gọi điện thoại đến nhà họ Nguyễn, yêu cầu đến lấy di vật của Sơ Vân. Ngoài chiếc va li và túi xách mà tối qua cô mang về, cảnh sát còn tìm thấy trong xe một vài món của Sơ Vân lúc còn sống.

Nguyễn tiên sinh đóng cửa không ra, mẹ thì ngồi thẫn thờ trong phòng cả ngày, nhiệm vụ này đương nhiên rơi vào tay Ân Tĩnh.

Đi cùng với cô là Marvy.

"Đã tìm ra được nguyên nhân rơi xuống vực chưa?" Marvy hỏi.

"Chúng tôi đã tra được, thắng xe của Sơ Vân không ăn. Trước khi rơi xuống dốc núi, cô ấy từng phanh lại, nhưng thắng xe không ăn." Cảnh sát trả lời.

"Thắng xe không ăn? Tự nhiên phanh xe đang bình thường tại sao lại không ăn?"

"Cái này vẫn đang trong giai đoạn điều tra."

Ân tĩnh chau mày, từ đầu đến cuối chỉ yên lặng lắng nghe Marvy nói chuyện với cảnh sát.

"Thế nào? Cậu cảm thấy có gì đó không đúng?" Cho đến khi ra khỏi đồn cảnh sát, cô bạn thân mới cất tiếng dò hỏi.

"Không có gì, chỉ thấy có một điểm hơi lạ."

"Lạ chỗ nào?"

"Xe của Sơ Vân." Cô trầm ngâm chốc lát: "Nếu tớ nhớ không lầm, xe của con bé được bảo dưỡng định kỳ, cớ sao thắng xe lại đột ngột không ăn?"

Marvy đang định giúp cô nhét những món đồ mà cảnh sát bàn giao vào cốp xe, nghe thấy câu này, tức thì dừng lại động tác: "Ý cậu là?"

Ân Tĩnh lắc đầu: "Tớ không nói rõ được, chỉ cảm thấy vẫn còn chỗ nào đó là lạ."

Marvy trầm mặc.

Thói quen của thám tử mà thôi, mỗi khi gặp phải vấn đề này, trong đầu cô nàng luôn lóe lên vô vàn khả năng. Mãi đến khi xe tới cổng nhà họ Nguyễn, cô nàng mới bị giọng Ân Tĩnh kéo về thực tại: "Thôi, đừng suy nghĩ nữa, vào nhà tớ uống ly trà đã."

Thật ra, đâu ai còn tâm trạng uống trà, cả nhà bây giờ đã rối tung cả lên. Kinh khủng hơn nữa là, khi hai người vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một vị khách không mời mà tới. Cô ấy đứng ở giữa đại sảnh, gần như cuồng loạn giữ chặt một người làm: "Cô nói Sơ Vân, Sơ Vân..."

Là Hà Thu Sương.

Người làm xui xẻo thấy Ân Tĩnh như thấy vị cứu tinh: "Mợ Cả, Mợ Cả về rồi ạ!"

Nhưng Hà Thu Sương chẳng mảy may quay đầu, vẫn giữ khư khư lấy người làm: "Tôi đang hỏi cô đấy! A Đông đâu? Chắc bây giờ anh ấy phát điên rồi? Anh ấy đang ở đâu?"

Thím Trương lúc này bưng một bát cháo đã nguội, từ lầu hai đi xuống. Thấy Ân Tĩnh về, bà chỉ thở dài, lắc đầu một cái.

"Vẫn chưa ăn sao ạ?"

"Vâng," Nom Thím Trương có vẻ hết chịu nổi: "Cứ ngồi thừ ở đó, bưng đồ vào là bị đuổi ra ngoài. Mợ Cả, mợ..."

"Để tôi!" Ân Tĩnh còn chưa kịp lên tiếng, Hà Thu Sương đã vội vã chạy tới, đoạt lấy bát cháo kia. Bát cháo thơm nức sớm đã nguội lạnh, cô ấy nhướng mày, xua thím Trương: "Mau, mau, thím Trương, đi đổi một bát cháo nóng!"

Marvy câm nín nhìn cô ta không coi ai ra gì: "Hà Thu Sương, hình như đây không phải nhà của cô?"

Nhưng Thu Sương nào có tâm trạng để ý đến cô nàng.

"Hà..."

"Marvy," Ân Tĩnh kéo cô nàng, khẽ gật đầu: "Chúng ta cứ đem đồ đến phòng của Sơ Vân trước đã."

Đây mới là chuyện chính. Mặc dù nói như thế, nhưng ánh mắt cô vẫn dán chặt vào bát cháo Hà Thu Sương đang bưng.

Marvy vừa vào phòng Sơ Vân, mồm miệng liền oang oang, với khí thế của một bậc thám tử: "Kiểm tra lại di vật Sơ Vân để lại xem có gì quan trọng không. Lúc nãy ở đồn tớ vẫn chưa nhìn kỹ."

Song, trên thực tế, di vật quan trọng không tồn tại, ngược lại, có một thứ không tìm thấy.

"Đồ trang điểm, son dưỡng môi, ví tiền... quái lạ!"

"Sao thế?"

"Điện thoại đâu?" Marvy cẩn thận lật lại đồ lần nữa: "Sao không thấy điện thoại? Đúng là phản khoa học!"

Kỳ thực, tối qua sau khi đến đồn cảnh sát hoàn tất hồ sơ vụ án, lúc đem vali cùng túi xách xủa Sơ Vân về nhà, cô cũng không tìm thấy điện thoại di động của con bé.

Marvy nói: "Tớ sẽ nhờ Sir Lý hỏi lại."

Sir Lý là người quen của Marvy ở đồn cảnh sát. Vừa dứt lời, Ân Tĩnh liền thấy cô nàng cầm điện thoại lên: "Sir Lý à, tôi đây..." Giọng nói dần thấp xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play