Dịch: Duẩn Duẩn

Bộ dạng khó hiểu của cô đánh mất sự tự nhiên nơi Nguyễn Đông Đình. Anh lớn tiếng cộc cằn: "Về chuyện này, giờ em nghe kỹ đây: Nếu sau này tôi còn nghi ngờ em, Nguyễn Đông Đình đây để mặc em lăng mạ."

Ân Tĩnh sững sờ tại chỗ - cắt nghĩa là, nếu sau này Nguyễn tiên sinh dám nghi ngờ chuyện giữa cô và Liên Giai Phu, cô có thể mặc ý lăng mạ anh dựa vào lời tuyên bố vừa rồi?

"Nhưng anh hung dữ như vậy, ai dám lăng mạ anh chứ ạ?"

"Cái gì?"

"Không, không có gì." Vừa mới ngước lên đã đụng phải cặp mắt lạnh tanh hơi híp lại, Ân Tĩnh hãi sợ bèn nhanh chóng cúi đầu.

Giọng điệu người nào đó chẳng hiểu sao lại có chút nóng nảy: "Nghe rõ chưa?"

"Rõ, rõ rồi ạ!"

"Tốt. Giờ lên lầu choàng thêm chiếc áo khoác rồi đưa tôi ra sân bay."

Thật ra, cô rất muốn hỏi anh về điều mà mẹ vừa mới hỏi. Ban nãy, cô bắt gặp rõ tia ưu tư khác thường trong đôi mắt của anh, chẳng qua là người họ Nguyễn nào đó suốt đoạn đường chỉ nhắm mắt dưỡng thần, cô cũng không tiện hỏi, cho đến khi xe chạy được mười phút, người nọ mới nhả lời vàng ngọc: "Em muốn nói gì với tôi?"

Ôi, người này có con mắt thứ ba hay sao? Rành rành là nhắm mắt nghỉ ngơi mà cũng có thể nhìn thấu sự trù trừ, lưỡng lự, muốn nói lại thôi của cô nhỉ.

Ân Tĩnh thở dài, bèn dứt khoát hỏi thẳng: "Có phải mới rồi anh không nói thật với mẹ không?"

"Em nhận ra à?"

"Vâng."

Anh choàng mở mắt, người hơi nghiêng nghiêng về phía trước, liếc A Trung đang ngồi ở ghế lái.

"Ôi, Cậu Cả chớ lo lắng, con có phải là đứa mỏng môi hay hớt lẻo đâu ạ. A Trung con tuyệt đối khẳng định, trăm phần trăm là người của Cậu Cả, thề quyết không bao chừ tọc mạch với Bà lớn!"

Bấy giờ anh mới yên tâm bộc bạch: "Là Sơ Vân, con bé xảy ra chuyện ở Hạ Môn."

"Gì ạ?"

Bấm ngón tay tính toán, Nguyễn Sơ Vân cũng đã đến Hạ Môn chừng hai mươi ngày rồi, từ đêm mừng kỷ niệm của nhà họ Liên đến giờ, Ân Tĩnh vẫn chưa thấy con bé.

"Tình huống cụ thể là gì anh biết không?"

"Bảo là bị ốm, lên cơn sốt dẫn đến viêm cơ tim."

Cô sợ hết hồn: "Viêm cơ tim không đùa được đâu ạ!" Nghe nói trường hợp nghiêm trọng còn có thể dẫn đến trụy tim, sốc tim thậm chí là đột tử, "nhưng trước giờ chưa từng thấy con bé xuất hiện triệu chứng này."

"Tôi cũng lấy làm lạ, làm sao con bé lại vô duyên vô cớ bị viêm cơ tim được cơ chứ?" Nguyễn tiên sinh chau mày, nhớ lại những lời Thu Sương nói với mình trong điện thoại hôm trước: "Bác sĩ ở Hà Môn tiên lượng, rất có khả năng bị lây nhiễm, nhưng nguyên nhân lây nhiễm là gì thì trước mắt vẫn chưa rõ."

"Có nghiêm trọng không ạ?"

"May thay người phụ nữ dọn phòng đã phát hiện kịp thời và đưa con bé đến bệnh viện, hiện tại đang trong quá trình điều trị."

Lúc này Ân Tĩnh mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi..." Chẳng trách mới rồi anh không chịu nói thật với mẹ, nếu để bà biết Sơ Vân xảy ra chuyện nơi đất lạ... Trời ạ, quả thật không dám tưởng tượng!

Nghĩ đoạn, cô vội kéo chéo áo của anh: "Anh đừng lo, em hứa sẽ không nói với mẹ!"

"Ừ, tôi không muốn để mẹ thêm nhọc lòng!"

"Em hiểu, anh cứ yên tâm đi nhé, em nhất định sẽ cẩn thận..."

"Tôi tin em."

Ân Tĩnh vốn muốn nói gì đó, bỗng nhiên hơi sững lại, giương mắt lên lại thấy trong mắt anh tựa hồ chất chứa ẩn ý khác: "Có lẽ tôi sẽ ở lại Hạ Môn một thời gian. Cụ thể khi nào cần giải thích với mẹ, là do em quyết định." Nói xong, anh dừng lại một lúc, ngay khi Ân Tĩnh định gật đầu thì bàn tay vốn đang đặt trên chiếc ghế da chợt nhấc lên, chững lại trong thoáng chốc, rồi khẽ dịu dàng xoa tóc cô: "Ân Tĩnh, tôi tin em."

Anh nói liên tục hai câu "Tôi tin em" như thế, tựa thể trong lời có tàng ẩn hàm ý. Ân Tĩnh tinh tế và sáng suốt nhường nào, sao có thể nghe mà không hiểu cơ chứ?

Cô cúi đầu, khẽ nở nụ cười ngây ngô như dệt mộng, thanh âm mềm mại đến mức chẳng nghe được chút phập phồng xao động: "Vâng, vậy anh đi đường cẩn thận nhé."

Nguyễn Đông Đình đi chuyến này đã qua vài ngày rồi. Mấy hôm sau anh mới gọi điện về, bảo rằng Sơ Vân đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, sau khi Ân Tĩnh suy tính cẩn thận, bèn quyết định báo cho Tú Ngọc hay tin.

Có thể mường tượng được Tú Ngọc giận dữ đến mức nào: "Con đấy, chuyện lớn như vậy sao không nói với mẹ! Không được, mẹ phải đến Hạ Môn xem thử..." Có điều, sau một phút nghĩ kỹ, bà lại dứt khoát lắc đầu: "Không, không, mẹ không đi, Ân Tĩnh, con đi!"

"Chuyện này, không hay lắm đâu mẹ?"

Nhớ lại năm ấy vừa kết hôn, Nguyễn tiên sinh phải đi công tác ở Bắc Kinh, mẹ kiên quyết viện vớ cho cô đi theo cùng. Người ta đi làm chuyện chánh sự, vốn không có ý định mang theo mình, thành thử có thể suy đoán được, một gánh nặng thừa thãi như mình, khi ấy không được hoan nghênh đến mức nào.

Kể từ lần đó, nếu anh không chủ động mời mọc thì cô sẽ không dám tự ý lò mò đi theo nữa.Ai ngờ lần này mẹ lại tiếp tục kế sách 'không có trâu bắt bò đi đẫm': "Con đấy, con đấy, cũng không hiểu nỗi khổ tâm của mẹ?"

Thực ra, Sơ Vân đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi, vậy nên, thân phận người chị dâu như cô có đến hay không cũng sẽ như nhau cả, song, vấn đề ở chỗ, trong mắt của Tú Ngọc, quan hệ giữa cô và Nguyễn tiên sinh đã có chút tiến triển, cớ gì không tranh thủ rèn sắt khi còn nóng?

Ân Tĩnh vẫn do dự không quyết, cách ngày hôm sau, Marvy đánh một cuộc gọi đến, đúng lúc ra quyết định thay cô: "Tớ mới nhận một case, phải đến Hạ Môn tham gia tiệc dùng thử, cậu đi một chuyến với tớ nhé? Dù sao đường phố Hạ Môn đằng ấy cũng quen, vừa hay làm hướng dẫn viên địa phương cho tớ."

"Chẳng phải cậu là thám tử à? Giờ đến cả tiệc dùng thử cũng tham gia nữa ư?"

"Bởi vì người thuê tớ muốn kiểm tra vài món, nên đương nhiên tới phải tham gia thôi."

Sao mà đúng dịp thế, Ân Tĩnh có chút nghi hoặc: "Người thuê cậu, không phải mẹ chồng tớ đấy chứ?"

"Trần Ân Tĩnh, trí tưởng tượng của cậu quả thật phong phú hơn tớ nghĩ." Cô gần như có thể hình dung được dáng vẻ trợn mắt há mồm của Marvy ở phía đầu bên kia: "À mà, còn có một chuyện nữa, đừng trách tớ không nhắc trước với cậu: Đơn vị đứng ra tổ chức tiệc dùng thử lần này là khách sạn Hà Thành, mà cái tên Hà Thành này, cậu cũng biết chứ nhỉ?"

Cái tên nghe quen quá: "Không phải là..."

"Ừ, là cha Hà Thu Sương! Cho nên rất có thể, Nguyễn tiên sinh nhà cậu cũng sẽ tham gia đấy."

Trên thực tế, Marvy ăn nói quá bảo thủ - "rất có thể" nghĩa là gì chứ? Ngay sớm đầu tiên đặt chân đến Hạ Môn, hai người vừa bước vào hội trường, cô đã nhìn thấy anh.

Trong sảnh khách sạn cơ ngơi lộng lẫy, cô và Marvy bận một chiếc đầm trễ vai cổ điển màu đen và một chiếc váy duyên dáng dài đỏ thẫm. Khi cặp mỹ nữ cùng nhau đi về hướng thang máy, cũng là lúc nhìn thấy anh đang đi tới từ bên kia đại sảnh.

Trong phút chốc, tất cả chợt lâm vào mộng ảo, không giống như là thực. Giữa khách sạn nơi xứ lạ quê người, kẻ đến rồi đi gieo vào lòng những dư âm khó tả, còn cô và anh, đôi vợ chồng đã mấy hôm rồi chưa gặp, lại cứ thế mà vô tình chạm mặt.

Giây phút này, bên trong đại sảnh đã đông như trẩy hội, nhân vật nổi tiếng trong các giới cũng nườm nượp kéo đến, dần dần di chuyển vào cùng một thang máy. Ấy vậy mà giữa một rừng người kiêu sa lộng lẫy, Nguyễn Đông Đình vừa ngước mắt đã kinh ngạc bật thốt: "Ân Tĩnh?"

Ân Tĩnh khẽ mỉm cười, khóe miệng dẫu chỉ hơi cong cong, nhưng niềm vui trong mắt suýt chừng sắp dâng tràn ra ngoài. Hiềm nỗi, vừa khẽ chuyển ánh mắt, đã nhìn thấy một cánh tay mảnh mai đang luồn giữa tay anh. Mà chủ nhân của cánh tay ngọc ngà kia, bận một chiếc váy dài đỏ thẫm gần như đụng hàng với Marvy, không ai khác chính là Hà Thu Sương.

"Thật là trùng hợp, Chủ tịch Nguyễn!" Ân Tĩnh còn chưa kịp lên tiếng, Marvy đã lanh lẹ chào anh bằng nụ cười giả lả, đồng thời, liếc đôi mắt xinh đẹp về chỗ khuỷu tay anh: "Tôi nói Hà tiểu thư này, trước bao con mắt như vậy, cô có nên thu cánh tay lại không?"

Kỳ thực, Hà Thu Sương chỉ khoác nhẹ khuỷu tay Nguyễn tiên sinh mà thôi, trai gái cùng nhau đi dự tiệc, tư thế ấy thật ra cũng chỉ được gọi là "cử chỉ thân mật", hay đơn thuần là "nghi lễ xã giao", người nhân thấy vậy gọi là nhân, người trí thấy vậy gọi là trí (*).

(*) Nguyên văn 仁者见仁智者见智: Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí. Cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau tùy vào góc độ và thân phận; mỗi người mỗi ý

Hiển nhiên, Marvy đã quyết chí phải nói cho bằng hết suy nghĩ của mọi người với kẻ trước mặt này, bạn nghe thử mà xem: "Kẻ thứ ba mà lại dám diễu võ trước mặt Nguyễn phu nhân chính thức..."

"Nhan Hựu Vũ!" Thu Sương nhớn nhác quát thật khẽ, mau chóng buông tay ra, dưới khuôn mặt trang điểm dày đậm thoạt xanh rồi thoạt đỏ.

"Hà tiểu thư vẫn nhớ tên tôi nhỉ! Hóa ra 'Hà tiểu thư vẫn rất cần thể diện', điều này quả thật là hiếm thấy!" Marvy khẽ cười, trông khá hài lòng với kết cuộc.

Lúc này thang máy đã xuống đến đại sảnh, nom thấy một nhóm người đồng loạt đi về phía thang máy, Nguyễn Đông Đình bất thình lình kéo tay Ân Tĩnh lại: "Xin lỗi Nhan tiểu thư, e rằng phải để cô lên trước."

Nháy mắt, gương mặt Hà Thu Sương thậm chí còn xanh mét hơn trước. Khốn nỗi, giữa một đám đông như vậy, cô ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Nguyễn Đông Đình kéo Ân Tĩnh đi khuất.

Đến một góc lánh người của đại sảnh, Nguyễn Đông Đình mới nhướng mày, trầm giọng hỏi: "Sao tới mà không báo trước với tôi một tiếng?"

Chẳng hiểu sao, Ân Tĩnh trực giác được anh không vui vẻ gì, niềm vui vốn tràn ngập trong mắt liền nhanh chóng lắng xuống: "Vì có chút vội vàng..."

Nhưng thực ra là lúc định gọi báo với anh, mẹ chồng đã lắc đầu liên tục: "Đừng gọi, đừng gọi, nhỡ thằng Đông nó bảo con đừng đến thì sao? Đứa chẳng có não như con ấy, chắc chắn cũng sẽ không đi!"

Chớ nói mẹ, ngay cả chính cô, trong lòng không phải là không lo lắng như vậy. Thế nên cuối cùng cũng đành buông điện thoại.

Mà nay, cú điện thoại kia nếu quả thực gọi đi, biết chừng hôm nay cô cũng chẳng đứng ở đây.Nguyễn Đông Đình phân phó: "Thu xếp đồ đạc đi, rồi ngày mai hãy về."

"Nhưng em đã đồng ý với Marvy sẽ làm hướng dẫn..."

"Ân Tĩnh!"

Cô cúi đầu, trong tâm trí lại hiện lên hình ảnh mới rồi Thu Sương khoác tay anh - vì đây là Hạ Môn hay vì người phụ nữ mà anh muốn một lòng một dạ bù đắp kia nên mới chẳng mong cô đến đây?

Một lúc sau, khi ngẩng đầu lên, trên mặt Ân Tĩnh đã treo một nụ cười cứng cỏi: "Anh đừng lo, đây không phải là Hồng Kông. Không ai biết em là vợ anh. Thế nên em có ở đây hay không, đối với anh, với cô ấy, cũng chẳng ảnh hưởng gì."

Cặp lông mày xấu tính tức thì vặn xoắn lại: "Em nói gì đó?"

Cô cũng chỉ cười nhẹ, rồi từ từ rút tay ra khỏi bàn tay anh.

Nói gì ư?

Em cứ ngỡ rằng, giữa em và anh, đôi lúc đã có những bất đồng. Thế mà, hóa ra vốn chẳng có bất đồng.

Dẫu cho "mối quan hệ đã có chút tiến triển" như lời mẹ từng nói, dẫu cho anh đã từng dịu dàng quyến luyến nói tin cô trong buồng xe ấm áp, dẫu cho bàn tay anh đã từng khẽ khàng vuốt tóc cô - thì thế nào chứ?

Hội trường tiệc dùng thử nằm ở tầng cao nhất của khách sạn, cơ hồ vừa bước vào, người đàn ông bên cạnh đã bị bóng người đỏ rực chờ sẵn ở đấy quấn riết lấy: "A Đông, A Đông, cha em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh!" Nguyễn Đông Đình còn đang định giải thích với Ân Tĩnh, thấy vẻ gấp gáp của Thu Sương, cũng đành phải buông bàn tay đang ôm Ân Tĩnh ra: "Ở đây chờ tôi." Sau đó, rảo bước đôi chân dài, đi về hướng người cầm trịch bữa tiệc này.

Và dĩ nhiên, Thu Sương làm sao có thể cho phép cô ở đây chờ anh thật cơ chứ?

Nguyễn tiên sinh chân trước vừa mới rời đi, cô ta liền quay lại cười tủm tỉm nhìn cô. Chỉ có điều nụ cười đó khi nom kỹ sẽ cảm thấy nó hoàn toàn khác với vẻ ngọt ngào ve vuốt mới rồi với Nguyễn tiên sinh: "Em Tĩnh, lâu rồi không gặp."

Ân Tĩnh hờ hững gật đầu, căn bản không muốn dây dưa với cô ta, toan xoay người lánh sang một chỗ khác.

Nhưng Hà Thu Sương nào buông tha cho cô: "Tôi đang nói chuyện với cô đấy!" Một cánh tay thậm chí đã vươn ra, đột ngột bắt lấy tay Ân Tĩnh.

Lúc này khách khứa cứ ra vào, cô ta hạ thấp giọng tới gần: "Nói đi, cô đến Hạ Môn làm gì?"

Mặt mũi Ân Tĩnh nhạt nhòa: "Hỏi thăm tìm hình của Sơ Vân."

"Tôi cóc tin! Với quan hệ giữa cô và Sơ Vân, cô thật lòng muốn thăm hỏi tình hình của con bé ư? Tôi biết cô đến đây vì A Đông? Còn kéo theo cả ả Nhan Hựu Vũ lắm mồm đến trợ oai..."

"Hà tiểu thư," nghe đến đấy, Ân Tĩnh cong đôi môi đỏ mọng: "Cô cho rằng tôi cần kéo Marvy đến đây để trợ oai ư?" Quay đầu nhìn một đám người quần là áo lượt xung quanh, cô cất tiếng: "Nếu như tôi thật sự muốn làm, chỉ cần tùy tiện tìm vài người, nói với bọn họ rằng, cái tên được điền trên tờ hôn thú của Nguyễn Đông Đình là tôi, thế là đủ."

Giọng cô không nặng nề, thậm chí còn có chút ơ thờ, thế nhưng từng lời cô nói không nghiêng cũng chẳng lệch đâm thẳng vào trái tim Thu Sương: "Cô!!!" Đúng lúc, có một người phục vụ bưng đồ uống ngang qua, Hà Thu Sương liền thuận tay cầm một ly rượu lớn hất lên người Ân Tĩnh.

May là Ân Tĩnh phản ứng nhanh, mau chóng lùi về sau.

Nhưng đuôi váy vẫn loang lổ vết rượu.

Người xung quanh rối rít liếc mắt nhìn, khiếp sợ trước hành vi ngang ngược đột ngột của Hà Thu Sương giống hệt như Ân Tĩnh. Nhưng sau một thoáng, Ân Tĩnh đã bình tĩnh: "Hà tiểu thư, cô làm vậy, là tạt uế vào tấm biển Hà Thành!"

Chẳng phải ư? Cô chỉ là một người qua đường chưa từng được biết đến ở Hạ Môn cao xa, còn người diễn vai khôi hài ngay trước mắt mọi người, lại chính là thiên kim tiểu thư của khách sạn Hà Thành!

Không muốn dông dài với cô ta thêm nữa, Ân Tĩnh hào phóng gật đầu nói: "Xin thứ lỗi vì không tiếp chuyện được, Hà tiểu thư."

Đúng thật là khách sạn cao cấp, vừa mới dặn dò nhân viên một câu, chưa tới hai phút, đã có nữ phục vụ đem máy sấy và khăn sạch đến phòng vệ sinh cho cô. Lúc Ân Tĩnh khom người xử lý phần đuôi váy, còn chu đáo cầm túi xách giúp cô.

Ướm chừng lau gần xong, điện thoại Marvy cũng vừa hay gọi đến: "Tiệc dùng thử sắp bắt đầu rồi, cậu đang ở đâu vậy?"

"Tớ đang trong phòng vệ sinh, lập tức ra liền đây."

Đúng lúc Marvy cũng đang tới cửa phòng vệ sinh: "Đừng vội, chờ tớ một lát đã."

Cô nàng đi vào trang điểm lại, người phục vụ vừa thấy cô nàng vào, liền đặt túi của Ân Tĩnh lên bồn rửa tay: "Nếu cô đã xử lý xong rồi, tôi xin phép đem máy sấy ra trước."

"Vâng, cảm ơn cô."

Trái với thái độ hòa nhã của cô, Marvy lại nghi ngờ nhìn bóng lưng của nữ phục vụ ấy: "Phục vụ khách sạn Hà Thành tử tế như vậy từ bao giờ? Rõ ràng trước mặt có chỗ để, cô ta đích thân cầm cho cậu làm gì."

Cô nàng có phản ứng như thế, cũng vì thói quen của thám tử mà thôi, nhưng câu ấy đã khiến Ân Tĩnh thoạt biến sắc. Như thể nghĩ đến điều gì đó, bỗng dưng, cô trầm ngâm chau mày.

Một giây sau, cô mở túi xách ra! Hai ba giây sau...

"Marvy."

"Hả?"

"Trong túi xách của tớ... có dư ra một vật."

Chiếc vòng cổ kim cương nom trị giá không hề rẻ tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn rực rỡ của phòng vệ sinh.

Mà sợi dây chuyền này không phải của cô. Thảo nào lại sai Nguyễn tiên sinh đi chỗ khác, thảo nào lại cố ý khiêu khích, thảo nào trong trường hợp ấy, còn có thể hành động coi thường thân phận mình - thảo nào!

Tiệc dùng thử sẽ bắt đầu vào lúc bảy giờ tối, nghe ai nói phong thanh, những món tối nay được phục vụ chính là những món mới của khách sạn Hà Thành. Chẳng qua vào lúc gần bảy giờ, khi bữa tiệc sắp bắt đầu, một tiếng hét đã phá vỡ nguyên kế hoạch ban đầu...

"Cái gì? Dây chuyền không thấy nữa?"

Ân Tĩnh và Marvy bên này đã sớm tiên liệu được sẽ có một màn này, cả hai thản nhiên nhìn nhau, trong mắt đã tỏ tường hiểu thấu.

Người hét lên không thấy sợi dây chuyền, không phải mẹ Hà Thu Sương thì còn là ai chứ? Mà dây chuyền - không sai, là của Hà Thu Sương.

Rất nhanh mọi người đều nhất trí, giống như cách làm trong những bộ phim truyền hình tệ hại, mấy vị khách máu mặt và tốt bụng bèn rối rít đề nghị: "Lục soát, nhất định phải lục soát! Không ngờ trong này còn có hành vi của những tên trộm cướp!"

Bấy giờ, Ân Tĩnh và Marvy đang ngồi trong góc của hội trường, vừa nhâm nhi ly cocktail vừa nghiên cứu tấm bảng hiệu trên bàn...

"Thật ra chữ giản thể cũng không khác chữ phồn thể là mấy, cả tớ cũng đọc được. Thế nhưng như đã nói, bảng hiệu này không có ý nghĩa."

"Tại sao?"

"Một người phụ nữ đã lập gia đình như cậu, trên bảng lại viết có ba chữ, ý gì hả? Nếu ở Hồng Kông, trên này chắc chắc sẽ viết 'Nguyễn Trần Ân Tĩnh' - vừa biểu thị tên, vừa thể hiện thân phận". Cô nàng vừa nói vừa vẫy người phục vụ: "Bảng này viết sai rồi, mau đi đổi cái khác. Trước chữ 'Trần' phải thêm một chữ 'Nguyễn'."

Cũng chính vào lúc này, đoàn người "hiên ngang lẫm liệt" đi tới trước mặt họ: "Các cô, đến lượt các cô rồi."

Nhóm người hiên ngang lẫm liệt có chừng mười mấy kẻ, đứng đầu là mẹ con Hà Thu Sương.Marvy phất tay để người phục vụ đi, lúc quay lại, trên gương mặt dửng dưng xinh đẹp chỉ còn sự khinh miệt: "Thế nào? Đừng nói ngay cả hai chúng tôi cũng muốn lục soát nhé?"

Khẩu khí nghe thật là khí thế, chỉ tiếc bọn họ đang ở nơi đất lạ, ngoại trừ mẹ con nhà họ Hà, không ai trong số họ biết "hai chúng tôi" rốt cuộc có lai lịch thế nào.

Vì vậy, mọi người hết anh nhìn tôi rồi tôi lại nhìn anh. Cho đến khi Marvy đập mạnh ly rượu xuống mặt bàn - rầm!

"Hừ! Hay cho một lũ chó coi thường người khác! Hà Thu Sương, chưa chắc sợi dây chuyền quý giá của cô báu hơn tiền tiêu vặt một tháng của tôi đâu!"

Mặt Thu Sương sượng đỏ như nhỏ máu: "Nhan Hựu Vũ!"

"Được đấy, cảm ơn đã giới thiệu giúp nhé. Chư vị, hiện tại còn ai muốn lục soát túi của tôi nữa không?"

Trong nháy mắt, hơn chục người đổ dồn sự chú ý vào tấm bảng hiệu của Marvy. Chỉ thấy trên đó ghi một dòng chữ rất chỉnh tề "Nhan Hựu Vũ - Hồng Kông". Mà cô nàng phách lối như vậy, chẳng nhẽ... Một số người hay đọc báo tài chính cuối cùng cũng lên tiếng: "Chẳng nhẽ là thiên kim của ông trùm bất động sản Hồng Kông, Nhan Thọ Minh?"

Marvy cười lạnh: "Người năng đọc báo quả nhiên thông minh hơn."

"Vậy, vậy còn vị này thì sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play