Đúng như lời Ngô Diệc Phàm đã nói, một tuần sau tại biệt thự riêng của hắn, hắn cho người trang trí thật xa hoa lộng lẫy để tất cả người trên thế giới đều biết Nghệ Hưng chính thức là vợ của hắn. Trước đó Ngô Diệc Phàm đã nhờ một người bạn ở Mỹ giúp hắn chứng nhận giấy kết hôn giữa hắn và Nghệ Hưng.
Ngô Diệc Phàm đã gửi thiệp mời cho ba hắn Ngô Kỳ Long và em trai hắn Ngô Thế Huân, đương nhiên không thể thiếu đám bạn hồ bằng cẩu hữu.
Ngô Diệc Phàm muốn cho những người này biết Nghệ Hưng là của hắn, để bọn họ sau này không dám tơ tưởng đến cậu nữa nếu bọn họ vẫn không từ bỏ ý đồ với Nghệ Hưng. Lần này hắn sẽ giết chết hết từng người từng người một. Dù sao thế lực của hắn hiện tại rất mạnh giết vài người không hề khó.
Nghệ Hưng ngơ ngác đứng trước gương mặc cho Ngô Diệc Phàm giúp cậu mặc vào bộ lễ phục màu trắng cao cấp xa xỉ, bộ lễ phục ôm sát người Nghệ Hưng nhìn cậu càng thêm động lòng người. Gương mặt cũng được trang điểm nhẹ Ngô Diệc Phàm cũng mặc một bộ lễ phục giống hệt như Nghệ Hưng chỉ khác là của hắn màu đen.
Mặc xong Ngô Diệc Phàm từ phía sau ôm lấy Nghệ Hưng, hắn si mê ngắm nhìn Nghệ Hưng ở trong gương. Chỉ vài phút nữa thôi Nghệ Hưng sẽ chính thức là của hắn, chỉ nghĩ thôi trong lòng Ngô Diệc Phàm đã điên cuồng phấn khích không thể nào khống chế được.
"Hưng Hưng của tôi thật là xinh đẹp, tôi không muốn cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy bộ dạng của em hiện tại. Nhưng vì muốn bọn họ nhìn thấy em chính thức là vợ của tôi, tôi đành phải nhẫn nhịn khó chịu trong lòng." Ngô Diệc Phàm mỉm cười hôn lên vành tai trắng nõn của Nghệ Hưng. Rồi hắn nắm lấy tay Nghệ Hưng dẫn cậu xuống lầu.
Trước khi đi xuống lầu Ngô Diệc Phàm như nhớ ra việc gì đó hắn ghé vào tai Nghệ Hưng thì thầm." Chút nữa em phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, ngoài tôi ra không được nhìn bất kỳ kẻ nào khác. Đặc biệt là ba tôi và em trai tôi, nếu Hưng Hưng không nghe lời ông xã sẽ để em một mình trong căn phòng này." Ngô Diệc Phàm nói vô cùng dịu dàng, ánh mắt nhìn Nghệ Hưng vừa thâm tình vừa điên cuồng biến thái. Giống như một tên có tâm lý biến thái.
Cơ thể Nghệ Hưng không khống chế được sợ hãi run rẩy được Ngô Diệc Phàm ôm lấy, Nghệ Hưng gương mặt xinh đẹp trắng bệch hai tay cậu túm lấy vạt áo vest trước ngực Ngô Diệc Phàm.
"Em...em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, đừng để em một mình ở đây! Em thích Ngô Diệc Phàm...chỉ nhìn mỗi một mình Ngô Diệc Phàm, không có sự cho phép của anh em sẽ không nhìn ai hết. Xin đừng nhốt em ở trong này..." Nghệ Hưng khó khăn lên tiếng nước mắt cậu cũng vì vậy mà rơi xuống, cậu cố gắng nói những lời mà Ngô Diệc Phàm thích nghe nhất chỉ với hy vọng hắn sẽ không giam cầm cậu trong nơi tối tăm này.
"Ngoan lắm!" Ngô Diệc Phàm mỉm cười đặt lên trán Nghệ Hưng một nụ hôn.
Khách khứa đều đã đến đầy đủ đang ở dưới lầu uống rượu trò chuyện chờ hai nhân vật chính xuất hiện, tiếng nói chuyện rôm rả trong nháy mắt bỗng im bặt. Tất cả ánh mắt của bọn họ đều nhìn về hướng cầu thang trên lầu, nhìn hai thân ảnh đen trắng đang hướng cầu thang đi về phía bọn họ. Đa số ánh mắt đều nhìn thân ảnh mảnh khảnh xinh đẹp của Nghệ Hưng
Nghệ Hưng ngoan ngoãn cúi đầu để Ngô Diệc Phàm nắm lấy tay cậu dẫn cậu đến trước mặt những người đang có mặt tại đây, Ngô Diệc Phàm ôm chặt lấy eo Nghệ Hưng kéo cậu sát vào ngực hắn. Động tác thập phần chiếm hữu ánh mắt khiếu khích nhìn những kẻ có ý đồ xấu xa với Nghệ Hưng.
"Hôm nay rất vui vì mọi người đều đến chúc mừng hôn lễ của tôi và Nghệ Hưng, tôi rất muốn tổ chức hôn lễ tại khách sạn lớn nhất Bắc Kinh thật hoành tráng. Nhưng Nghệ Hưng lại không thích nơi đông người nên tôi chỉ có thể nghe theo em ấy tổ chức hôn lễ tại nhà, chỉ mời những người thân thiết đến tham dự rất mong được sự chúc phúc của mọi người ở đây." Ngô Diệc Phàm nhìn sắc mặt khó coi của Lộc Hàm và Ngô Thế Huân hắn nhếch miệng cười lạnh, còn cố ý nhấn mạnh mấy câu cuối.
"Bảo bối, hôm nay là ngày vui của chúng ta em nói gì đi! Nói những lời mà tôi thích nghe đó, em hiểu không?" Ngô Diệc Phàm chạm môi vào tai Nghệ Hưng thủ thỉ, hơi thở ấm nóng của hắn và những lời uy hiếp này làm Nghệ Hưng kinh sợ ngước đôi mắt to tròn chứa nước lên nhìn hắn.
Cậu biết nếu làm hắn tức giận hắn sẽ lại nhốt cậu trong căn phòng kia, cậu thà chết cũng không muốn phải bị nhốt.
"Cảm...cảm ơn mọi người đã đến, tôi rất vui...xin mọi người chúc tôi cùng Ngô Diệc Phàm trăm năm hạnh phúc.. "Nghệ Hưng không biết phải nói gì chỉ có thể nói năng lộn xộn với hy vọng không làm Ngô Diệc Phàm giận.
"Ngoan lắm." Ngô Diệc Phàm có vẻ hài lòng với những lời nói này của Nghệ Hưng, hắn mỉm cười cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu.
"Nghệ Hưng, em là thật lòng hay bị ép?" Người hỏi câu này là Ngô Kỳ Long, y muốn biết Nghệ Hưng bi ép hay thật lòng yêu thích Ngô Diệc Phàm. Nếu bị ép y nhất sẽ dùng mọi cách trong hôm nay đưa cậu rời khỏi đây, còn nếu tình nguyện y cũng không còn cách nào khác ngoài nhắm mắt làm ngơ.
Ngày Nghệ Hưng bị Ngô Diệc Phàm cướp đi Ngô Kỳ Long cũng bị Ngô Diệc Phàm khống chế, y không ngờ chỉ có vài năm ở nước ngoài mà Ngô Diệc Phàm đã tự tạo cho mình thế lực rất lớn. Cộng thêm bên ngoại ra tay hỗ trợ y không tài nào đấu lại hắn.
Hiện tại nhìn thấy sắc mặt Nghệ Hưng hồng hào hơn xưa, Ngô Diệc Phàm còn muốn kết hôn với cậu chắc hẳn hắn yêu cậu. Chỉ cần Nghệ Hưng sống vui vẻ hạnh phúc đối với y mà nói đã mãn nguyện lắm rồi.
Cơ thể Nghệ Hưng căng cứng khi nghe thấy giọng nói này, cậu cúi đầu càng thấp không dám ngẩng đầu lên nhìn Ngô Kỳ Long vì sợ Ngô Diệc Phàm.
Ngô Diệc Phàm bên cạnh không hề tức giận hắn chỉ cười cười nhìn Ngô Kỳ Long rồi mới lên tiếng nhẹ giọng nơi với Nghệ Hưng." Hưng Hưng, ba anh đang hỏi kìa, em ngần đầu lên trả lời cho ông ta nghe đi."
Nhận được mệnh lệnh của Ngô Diệc Phàm, Nghệ Hưng nắm chặt hai tay ngẩng mặt lên nhìn về phía Ngô Kỳ Long.
"Tôi yêu Ngô Diệc Phàm." Chỉ đơn giản năm chữ sau đó như cũ cúi đầu xuống.
Ngô Kỳ Long nhận được câu trả lời y nhàn nhạt cười nói câu chúc hạnh phúc rồi không nói gì thêm nữa.
Dù biết Nghệ Hưng nói năm chữ này là do bắt buộc nhưng Ngô Diệc Phàm vui sướng muốn phát điên, tim hắn giống như đang được rót vào một dòng nước ấm. Hắn hạnh phúc từ lúc sinh ra cho tới hiện tại hắn mới biết hai từ hạnh phúc là như thế nào.