Thân thể Nghệ Hưng gầy yếu lại thêm thương tích đầy mình, cậu không thể nào chịu được gió lạnh của biển đêm. Ngồi trên ca nô Nghệ Hưng lạnh đến thấu xương ôm chặt cơ thể của chính mình không ngừng run rẩy.

Ngô Diệc Phàm cơn tức giận vẫn còn vốn định mở miệng tiếp tục mắng chửi Nghệ Hưng, nhưng khi nhìn thấy cậu vì lạnh mà không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch hơi thở suy yếu giống như sẽ chết bất cứ lúc nào. Cơn tức giận của hắn tan thành bọt biển thay vào đó là nỗi sợ hãi vô hình.

Hắn kéo Nghệ Hưng vào lòng ôm chặt lấy cơ thể lạnh lẽo không một chút độ ấm của cậu.

"Hưng Hưng, Hưng Hưng, chúng ta sắp về nhà rồi! Ngoan, đừng sợ, đừng sợ..." Ngô Diệc Phàm hoảng loạn nói năng lung tung, chính bản thân hắn cũng không biết hắn đang nói gì nữa. Chỉ biết ôm chặt lấy Nghệ Hưng mới khiến cho hắn cảm thấy an tâm hơn.

"Lạnh....lạnh quá,..." Dù được Ngô Diệc Phàm ôm chặt lấy, Nghệ Hưng vẫn không thấy ấm hơn chút nào ngược lại cậu càng thấy lạnh hơn.

Nghe Nghệ Hưng yếu ớt nói lạnh, trong lòng Ngô Diệc Phàm càng thêm run sợ. Hắn sợ Nghệ Hưng sẽ cứ như vậy mà rời bỏ hắn, nếu cậu thật sự rời bỏ hắn hắn làm sao còn có thể sống nổi khi không có cậu bên cạnh.

"Tôi ôm em sẽ không lạnh nữa, bảo bối của tôi! Ngoan, chúng ta sắp về nhà rồi, em sẽ không bị lạnh...Hưng Hưng, Hưng Hưng của tôi.. "Ngô Diệc Phàm ôm Nghệ Hưng càng chặt thêm không ngừng hôn lên mặt cậu.

Nghệ Hưng run rẩy nằm trong lòng Ngô Diệc Phàm lắng nghe hắn lẩm nhẩm những lời vô nghĩa, cậu mệt rất mệt, cậu chỉ muốn ngủ một giấc mãi mãi không bao giờ tỉnh dậy.

"Hưng Hưng, tôi thương em thương em nhiều lắm! Không...không có em tôi sống không nổi, tôi không muốn đánh em không muốn mắng em một chút nào. Mỗi lần đánh em tim tôi đau lắm nhưng tôi lại không thể nào chịu được có kẻ khác ôm em nhìn em, em không chịu nhìn tôi em chán ghét tôi nhưng em lại nhìn những thằng khác, chỉ cần nghĩ đến đây là tôi không kìm chế được bản thân mình ra tay hành hạ em. Tôi chỉ muốn em nhìn tôi vĩnh viễn nhớ đến tôi nên mới không kìm chế để lại vết thương trên người em... Tôi biết tôi có bệnh, bệnh của tôi chỉ có em mới có thể chữa khỏi. Tôi chỉ muốn em nhìn vào tôi thương tôi một chút, chỉ cần một chút thôi là đủ rồi..." Ngô Diệc Phàm khóc hắn thật sự khóc vì người tên Trương Nghệ Hưng, những giọt nước mắt của hắn đều rơi trên gương mặt trắng bệch của Nghệ Hưng. Nghệ Hưng không nói gì cậu nhắm hai mắt lại không muốn nhìn vào Ngô Diệc Phàm.

"Trước đây tôi không biết mình yêu em đã làm em tổn thương, giờ tôi đã biết nhưng vẫn làm em tổn thương nhiều hơn. Tôi hận những kẻ có ý đồ với em tôi muốn giết chết hết bọn chúng bất kể là ai. Tôi hận ba tôi, tôi ghen tị với ông ta, tại sao ông ta có thể khiến em vui vẻ mỉm cười dựa dẫm vào ông ta! Còn với tôi em lại chán ghét sợ hãi...Hưng Hưng, Hưng Hưng, em không được yêu thích ai khác ngoài tôi! Nếu không tôi không biết khi bản thân phát điên lên sẽ làm gì với em nữa...Chỉ cần em chịu ngoan ngoãn nghe lời, ở bên cạnh tôi tôi hứa sẽ đối xử với em thật tốt sẽ không bao giờ đánh em làm em tổn thương...."

Nghe những lời này của Ngô Diệc Phàm, Nghệ Hưng một chút cảm động hay thương xót cũng đều không có cậu chỉ thấy nghe vô cùng ghê tởm buồn nôn. Hôm nay hắn khóc lóc hứa hẹn sẽ yêu thương cậu không bao giờ đánh cậu, nhưng ngày hôm sau hắn liền cầm roi tàn nhẫn đánh không thương tiếc đánh vào cơ thể của cậu. Ngô Diệc Phàm là kẻ điên đã là kẻ điên bảo sao Nghệ Hưng phải tin lời hắn.
.
.
.
.
Ca nô chạy trên biển hơn ba tiếng cuối cùng cũng về tới đất liền, Ngô Diệc Phàm lập tức ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của Nghệ Hưng lên xe nhanh chóng trở về biệt thự.

Ngô Diệc Phàm chuẩn bị nước nóng tắm rửa cho Nghệ Hưng và hắn xong, hắn gọi bác sĩ đến kiểm tra vết thương trên người Nghệ Hưng. Trên người Nghệ Hưng vết thương nặng nhẹ đều có, Ngô Diệc Phàm nhìn thấy trái tim liền thắt lại đau đớn! Những vết thương trên người cậu đều là do hắn tạo ra...

Bác sĩ kiểm tra vết thương rồi bôi thuốc xong cho Nghệ Hưng liền bị Ngô Diệc Phàm đuổi đi, Ngô Diệc Phàm liếc nhìn đồng hồ chỉ hơn 4h sáng, hắn leo lên giường ôm lấy Nghệ Hưng đang ngủ say nặng nề nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Chỉ có ở bên cạnh Nghệ Hưng hắn mới có thể yên tâm ngủ một giấc thật ngon...

Ngô Diệc Phàm bị tiếng ồn dưới lầu đánh thức, nhìn Nghệ Hưng trong lòng vẫn còn đang say ngủ hắn nhíu mày nhìn sang đồng bên cạnh đã hơn 2h chiều. Cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi Nghệ Hưng một cái Ngô Diệc Phàm mới luyến tiếc rời giường, thay quần áo rồi lạnh lùng xuống lầu xem có chuyện gì.

Xuống dưới lầu hắn nhìn thấy Ngô Thế Huân, Phác Xán Liệt và Dương Dương đang đứng trong phòng khách tranh cãi với thuộc hạ của hắn.

Thấy bọn họ gương mặt Ngô Diệc Phàm càng lạnh hơn, hắn đi đến phòng khách lạnh giọng lên tiếng." Các người đến đây làm gì?"

Đám thuộc hạ thấy Ngô Diệc Phàm đi đến bọn họ liền cúi đầu lập tức rời đi.

"Hưng Hưng đâu, anh làm gì Hưng Hưng rồi?" Ngô Thế Huân bước đến trước mặt Ngô Diệc Phàm nhìn thẳng vào hắn lạnh lùng hỏi.

"Hưng Hưng là vợ của tao, em ấy ở đâu hay làm gì thì liên quan gì đến mày. Ngô Thế Huân, mày tốt nhất là bỏ đi ý đồ xấu xa của mày với Hưng Hưng đi. Nếu không đừng trách tao không nghĩ đến tình anh em ruột." Ngô Diệc Phàm túm lấy cổ áo của Ngô Thế Huân, ánh mắt hung ác giống như ác quỷ khát máu có thể giết người bất cứ lúc nào. Hắn căm ghét kẻ nào gọi tên Nghệ Hưng ngoại trừ hắn ra.

"Anh dựa vào đâu mà giam cầm chiếm lấy Hưng Hưng chứ, Anh không biết em ấy rất căm ghét anh sao? Ngô Diệc Phàm, Hưng Hưng đời này sẽ không bao giờ yêu loại người như anh, em ấy đối với anh chỉ có căm ghét hận anh đến thấu xương mà thôi. Sẽ có một ngày tôi nhất định đưa em ấy rời khỏi anh...ngày đó....

Ngô Thế Huân còn chưa nói xong Ngô Diệc Phàm đã đấm vào mặt nó một đấm thật mạnh, khiến nó không đứng vững liền ngã xuống sàn.

Ngô Diệc Phàm trong đầu chỉ nghe thấy Ngô Thế Huân nói Nghệ Hưng không yêu hắn chỉ căm ghét hắn hận hắn thấu xương.

"Mày nói dối, rõ ràng Hưng Hưng yêu tao! Thằng khốn, tao phải giết chết mày, mày dám nói Hưng Hưng không yêu tao mày dám cướp em ấy khỏi cuộc đời tao sao? Vậy hôm nay tao sẽ giết chết mày để xem mày làm sao cướp được Hưng Hưng của tao." Ngô Diệc Phàm đã chính thức phát điên hắn chỉ biết phải giết chết Ngô Thế Huân, hắn cầm lấy cái bình hoa đồ cổ gần đó xông về phía Ngô Thế Huân muốn đập bình hoa lên đầu Ngô Thế Huân.

Phác Xán Liệt và Dương Dương đứng ngơ ngác nãy giờ lập tức chạy lại giữ chặt lấy Ngô Diệc Phàm đang phát điên.

"Diệc Phàm, cậu bình tĩnh lại! Thế Huân là em trai ruột của cậu mà cậu lại muốn giết nó sao?" Phác Xán Liệt giữ chặt lấy Ngô Diệc Phàm mở miệng khuyên bảo, đây thực sự là người bạn chơi thân với gã từ nhỏ sao? Không những muốn giết gã giờ đến cả em trai ruột của hắn mà hắn cũng muốn giết.

Ngô Diệc Phàm đang trong cơn điên làm sao có thể nghe gã khuyên bảo, càng ngăn cản hắn hắn càng nổi điên hơn. Hắn mạnh bạo giãy khỏi Phác Xán Liệt và Dương Dương, bình hoa trên tay đập mạnh vào đầu Phác Xán Liệt khiến gã hoa mắt chóng mặt ngã xuống sàn.

Phác Xán Liệt đau đớn ôm lấy đầu nhìn Ngô Diệc Phàm rút súng từ trong người ra.

Ngô Diệc Phàm có thói quen bất luận ở nhà hay ra ngoài trong người đều mang theo súng, hắn cầm lấy súng chĩa vào Ngô Thế Huân.

Vì dưới lầu quá ồn ào nên Nghệ Hưng bị đánh thức, cậu mơ mơ màng màng gắng gượng bước xuống giường mở cửa bước ra khỏi phòng.

Đứng trên cầu thang cảnh tượng Nghệ Hưng nhìn thấy Ngô Diệc Phàm nổ súng bắn vào đùi phải của Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân vẻ mặt đau đớn chân khuỵu xuống máu từ đùi chảy ra rất nhiều. Ngô Diệc Phàm từng bước tiến lại gần Ngô Thế Huân hắn đem súng chĩa vào đầu Ngô Thế Huân.

Nghệ Hưng hỏang sợ yếu ớt mở miệng." Đừng....Ngô Diệc...Phàm, đừng...mà..." Nghệ Hưng vịn tay vịn cầu thang nhịn xuống đau đớn toàn thấy từng bước bước xuống đi đến trước mặt Ngô Diệc Phàm.

Ít ra Ngô Thế Huân vẫn có một chút tốt với cậu, cậu không thể nào để Ngô Diệc Phàm giết chết nó.

Ngô Diệc Phàm nhìn Nghệ Hưng rõ ràng rất đau đớn nhưng vẫn cố bước từng đến trước mặt hắn, tay cầm súng của hắn càng thêm nắm chặt hơn. Hận không thể chặt gãy chân cậu để cậu ngoan ngoãn ngồi một chỗ đợi hắn.

"Hưng Hưng...." Ngô Thế Huân hai mặt đỏ hồng nhìn chằm chằm vào Nghệ Hưng, nó vô dụng không thể bảo vệ được cho cậu. Ngoài thều thào gọi tên cậu ra nó chẳng biết làm gì hết.

"Em thương nó sao?" Ngô Diệc Phàm lạnh lùng nhìn Nghệ Hưng đang đứng trước mặt mình, hắn phải rất kìm chế mới không ra tay cho cậu một cái tát. Trước mặt hắn cậu ra sức bảo vệ Ngô Thế Huân còn mở miệng gọi tên hắn, cậu gọi tên hắn chính là muốn cầu xin hắn tha cho Ngô Thế Huân.

Nghệ Hưng không lên tiếng cậu chỉ lắc lắc đầu.

"EM THƯƠNG NÓ CÓ PHẢI KHÔNG?" Ngô Diệc Phàm không vừa ý với cái lắc đầu của Nghệ Hưng, hắn ném súng xuống sàn túm lấy hai vai Nghệ Hưng rống lên." TRẢ LỜI TÔI, CÓ PHẢI EM THƯƠNG NÓ KHÔNG?"

"Cậu ta..là em ruột....của cậu, đừng làm hại cậu ta..." Nghệ Hưng không trả lời câu hỏi của Ngô Diệc Phàm, hắn có hỏi thêm mấy trăm lần cậu cũng sẽ không trả lời vì ban đầu hắn hỏi câu trả lời của cậu đã là cái lắc đầu rồi.

"Em thương nó, em thật sự thương nó. Tôi không cho phép tôi không cho phép em thích nó! Trương Nghệ Hưng, em là của tôi em chỉ có thể thuộc về tôi. Em chỉ có thể thích mỗi một mình tôi thôi..." Ngô Diệc Phàm cho rằng Nghệ Hưng không trả lời là vì cậu thích Ngô Thế Huân, hắn quỳ xuống ôm lấy chân của Nghệ Hưng gục đầu lẩm bẩm. Nước mắt trên gương mặt anh tuấn chảy dài nhỏ xuống nền gạch lạnh lẽo.









Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play