Tiện nhân." Ngô Diệc Phàm rút con dao trên cánh tay trái ném xuống sàn, hắn không quan tâm cánh tay đang chảy máu hung hăng đá một cú vào bụng Nghệ Hưng. Hiện tại trong đầu hắn không còn biết gì ngoài việc phải cho người con trai đang nằm dưới sàn, muốn sống không được muốn chết cũng không xong.
"Em đúng là rất to gan dám có ý định giết tôi, giết chết tôi để chạy theo thằng khác có phải không? Đồ đệ tiện, thứ tiện nhân chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp như em bị chơi xong chúng cũng bỏ em thôi. Tôi đây yêu thương em em còn không thoả mãn, muốn giết tôi để tìm thằng khác thoả mãn cái mông dâm đãng của em sao? Nếu em đã dám làm việc này tôi sẽ cho em biết hậu quả em phải chịu sẽ là gì?"
Ngô Diệc Phàm dùng chân đạp mạnh lên đầu Nghệ Hưng, chân hắn đang dẫm lên đầu cậu đè mạnh xuống làm nửa bên mặt của cậu áp xuống sàn nhà vô cùng đau đớn. Nghệ Hưng cắn răng im lặng không hề phát ra một tiếng đau đớn nào?
Như nghĩ ra điều gì đó Ngô Diệc Phàm nhếch môi cười lạnh, hắn nhặt con dao lên rồi ngồi xuống bên cạnh Nghệ Hưng túm lấy tóc cậu kéo cậu ngồi dậy đối diện với hắn.
"Nếu dùng con dao này khắc tên của tôi lên cơ thể em, vậy thì đời này kiếp này em sẽ mãi mãi không thể nào thoát ra khỏi tôi được. Cho dù đến kiếp sau em có đầu thai thành loài súc sinh tôi vẫn mãi bám theo em không bao giờ buông tha em. Trương Nghệ Hưng mãi mãi là của Ngô Diệc Phàm! Ha ha ha..." Tiếng cười ma quỷ của Ngô Diệc Phàm và từng câu từng chữ vang vọng bên tai Nghệ Hưng, còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Nhìn gương mặt trắng bệch sợ hãi của cậu Ngô Diệc Phàm càng hưng phấn, thô bạo đẩy ngã Nghệ Hưng hắn ngồi lên bụng cậu, tay trái bị thương giữ chặt hai tay Nghệ Hưng đặt trên đỉnh đầu cậu. Tay phải cầm dao khắc từng chữ tên của hắn lên ngực Nghệ Hưng.
Cái này đối với Nghệ Hưng mà nói so với lăng chì không hơn không kém.
"A....đau...đau...quá,...cứu...cứu em... Anh hai...làm...ơn..cứu...em,..em đau...quá.." Tiếng hét đau đớn cầu xin của Nghệ Hưng vang vọng khắp căn phòng.
Hai chữ 'anh hai' lọt vào tai Ngô Diệc Phàm càng làm cho hắn điên hơn, con dao trên tay hắn bởi vì tức giận mà dùng sức rất mạnh. Mũi dao đâm sâu vào da thịt trên ngực cậu máu tươi thấm đỏ da thịt trắng tuyết trên ngực.
"Giờ phút này em còn dám ở trước mặt tôi mở miệng gọi thằng đàn ông khác nữa sao?" Ngô Diệc Phàm liếm máu trên ngực Nghệ Hưng, hung ác cắn vào những chữ hắn dùng dao khắc trên ngực cậu.
Nghệ Hưng chỉ còn lại hơi thở manh cổ họng phát tiếng rên rỉ đau đớn tuyệt vọng...
Cuối cùng Ngô Diệc Phàm cũng khắc xong tên của hắn lên ngực Nghệ Hưng, nhìn ba chữ 'Ngô Diệc Phàm' đẫm máu được khắc trên ngực trái trắng nõn của cậu, tâm tình Ngô Diệc Phàm vô cùng vui sướng một loại hạnh phúc len lỏi trong tim hắn không thể nói thành lời. Hắn kéo cậu ôm chặt vào lòng không ngừng hôn lên gương mặt so với xác chết không khác là bao của Nghệ Hưng.
"Em nhìn xem, tên của tôi được khắc trên ngực của em có phải rất là đẹp hay không? Bảo bối ngoãn mau gọi tên tôi tôi sẽ không làm em đau nữa." Cơn giận của Ngô Diệc Phàm vơi đi hơn một nửa khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch không còn sự sống của Nghệ Hưng.
Nghệ Hưng dùng ánh mắt chán ghét câm hận nhìn vào Ngô Diệc Phàm cậu thều thào mở miệng." Anh...hai...cứu...em...."
'Chát' Ngô Diệc Phàm đẩy mạnh Nghệ Hưng vào tường, cho hai bạt tay thật mạnh vào mặt cậu.
"Tiện nhân, tôi đánh chết em..." Cứ tưởng cậu sẽ gọi tên mình nhưng không ngờ lại gọi Ngô Kỳ Long, một chút thương xót vừa rồi của Ngô Diệc Phàm biết mất con ác quỷ mất tính người trong cơ thể hắn liền xuất hiện.
Ngô Diệc Phàm túm lấy tóc Nghệ Hưng kéo cậu ra khỏi phòng, hắn kéo cơ thể trần trụi đầy máu của Nghệ Hưng từ trên cầu thang kéo xuống dưới lầu. Máu trên ngực cậu chảy một lúc một nhiều...
Người hầu nhìn thấy Nghệ Hưng trần trụi toàn thân đầy máu bị Ngô Diệc Phàm túm lấy tóc lôi kéo khiến ai nấy cũng một phen hoảng sợ...
"Cút hết khỏi đây cho tao." Vẻ mặt như muốn giết người của hắn nhìn những người hầu hét lớn, bọn họ sợ hãi lập tức chạy trốn hết không ai dám ở lại.
Ngô Diệc Phàm kéo Nghệ Hưng vào nhà bếp, hắn quăng mạnh cậu xuống sàn nhà làm đầu Nghệ Hưng đập mạnh xuống nền gạch lạnh lẽo. Máu tươi từ trên đầu cậu chảy ra một mảng lớn.
Hắn mở tủ bếp lấy ra một hủ muối, Ngô Diệc Phàm ngồi xuống bên cạnh Nghệ Hưng. Hắn lấy muối trong hủ ra chà xát lên ba chữ 'Ngô Diệc Phàm' được hắn khắc trên ngực cậu.
"Aaaaa... Đau...đau...quá..." Nghệ Hưng la hét thảm thiết vì quá đau đớn, loại đau đớn này không thể diện tả thành lời được. Vừa đau vừa rát cơn đau rát lan đến tận xương tuỷ và từng mạch máu của Nghệ Hưng...
"Đau sao? Làm sao mà đau bằng tôi được, em có biết trái tim của tôi đang rất đau không? Một chút đau đớn này của em thì có nhầm nhò gì so với tôi.."
Ngô Diệc Phàm đem hết muối đổ vào ngực Nghệ Hưng hắn dùng tay chà xát thật mạnh lên vết thương, nhìn cậu đau đớn nằm thôi thóp trên sàn nhà Ngô Diệc Phàm vẫn chưa thấy thoả mãn. Hắn cho rằng phạt cậu như vậy vẫn còn rất nhẹ. Hắn muốn cậu phải đau hơn nữa để cho cậu không bao giờ dám trái lời hắn, hay là nghĩ đến thằng đàn ông khác ngoài hắn.
"Nghệ Hưng, em nhìn xem đây là cái gì?" Ngô Diệc Phàm cầm một cái chai thuỷ tinh huơ huơ trước mặt Nghệ Hưng, bên trong là chất lỏng màu trắng Nghệ Hưng không biết là gì? Hiện giờ cậu cũng chẳng còn biết gì mà suy nghĩ, toàn thân cậu kể cả lý trí ngoài những cơn đau đớn thì thì hoàn toàn không biết gì cả.
"Là axít đó, tôi sẽ đổ thứ này lên chân tay em và cả gương mặt xinh đẹp của em nữa! Để tôi xem khi chất lỏng đáng sợ này đổ lên người em rồi còn thằng nào cần em nữa? Đến lúc đó em chỉ có thể ở bên cạnh một mình tôi mà thôi, dù em có biến thành xấu xí đáng sợ đến như thế nào. Ngô Diệc Phàm tôi vẫn sẽ yêu thương em ở bên cạnh em suốt đời, em mở mắt ra mà nhìn cho rõ đi? Trên đời này làm gì có ai tốt với em được như tôi." Ngô Diệc Phàm đỡ Nghệ Hưng để cho cậu nằm trên đùi hắn, hắn mở nắp chai thuỷ tinh ra đổ thứ chất lỏng đáng sợ đó xuống sàn nhà. Nghệ Hưng nhìn sàn gạch cứng như thép bị thứ chất lỏng đó sủi bọt lên rồi dần dần bị ăn mòn. Cậu không dám tưởng tượng khi da thịt bị axít đổ vào nó sẽ đau đớn đến thế nào? Nghĩ đến đây thôi Nghệ Hưng thật muốn chết đi còn sung sướng hơn.
"Đừng...đừng...làm....vậy..với...tôi,..cầu xin cậu...tôi không chịu nổi...đau lắm... Rất đau...."Nghệ Hưng nắm chặt lấy vạt áo Ngô Diệc Phàm thều thào van xin hắn.
"Tôi đã tha thứ cho em rất nhiều lần rồi chỉ là em không biết trân trọng lấy, nếu tôi không dạy cho em một bài học nhớ đời em mãi mãi sẽ không bao giờ ngoan ngoãn được. Ngoan, một chút nữa thôi là sẽ hết đau ngay..." Ngô Diệc Phàm ôm lấy Nghệ Hưng thì thầm vào tai cậu." Tôi sẽ bắt đầu đổ lên chân em trước rồi đến tay sau đó là gương mặt xinh đẹp này của em không biết đã dụ dỗ bao nhiêu thằng đàn ông." Ngô Diệc Phàm nâng gương mặt trắng bệch giàn giụa nước mắt của Nghệ Hưng lên, hắn cười lạnh hôn nhẹ lên môi cậu.
Hắn nghiên cái chai thuỷ tinh sang một bên chậm rãi đổ thứ chất lỏng đáng sợ đó lên chân Nghệ Hưng, mặc dù chỉ đó có một chút nhưng cũng đủ để ăn mòn da thịt trắng mịn của Nghệ Hưng.
"Aaaaaaa..... "Tiếng hét đau đớn thê lương của Nghệ Hưng vang vọng phòng bếp rộng lớn, trên chân trái của Nghệ Hưng bị axít ăn món máu thịt cùng nhau hoà lẫn trong vô cùng đáng sợ...
"Cậu có nghe trong nhà bếp có tiếng la hét không?" Phác Xán Liệt đang đứng ở phòng khách biệt thự của Ngô Diệc Phàm, gã nhìn sang bên cạnh là Vương Gia Nhĩ đang đứng lên tiếng hỏi.
Hai người bọn họ đến đây tìm Ngô Diệc Phàm mời hắn đến quán bar do Phác Xán Liệt mới mở, vừa vào nhà đã không nhìn thấy bóng người nào một người hầu cũng không có. Đang định lên lầu tìm Ngô Diệc Phàm thì lại nghe tiếng tiếng la đau đớn phát ra từ từ nhà bếp.
"Chúng ta đến đó thử xem."
Khi hai người bọn họ đến nơi cảnh tượng đập vào mắt bọn họ vô cùng đáng sợ, Nghệ Hưng trần trụi đang được Ngô Diệc Phàm ôm lấy, trên ngực cậu có rất nhiều vết thương do dao tạo ra. Vì máu và muối che đi nên bọn họ không hề nhìn thấy đó là chữ 'Ngô Diệc Phàm', trên đầu bị ai đó đập mạnh vùng trán sưng bự đáng sợ máu lắm lem hết cả gương mặt nhỏ nhắn.
Chân trái Nghệ Hưng bị axít ăn món một mảng không lớn nhưng cũng không hề nhỏ, máu thịt lẫn lộn cơ hồ nhìn thấy cả xương bên trong. Còn Ngô Diệc Phàm tay cầm chai thuỷ tinh muốn tiếp tục đổ xuống chân Nghệ Hưng, miệng hắn mỉm cười không ngừng hôn lên mặt cậu. Có lẽ Nghệ Hưng vì quá đau đã mất đi ý thức, cậu giống như cái xác chết được Ngô Diệc Phàm ôm lấy dày vò.
Phác Xán Liệt và Vương Gia Nhĩ chưa có chuyện đáng sợ nào mà bọn họ chưa từng thấy quá, ngay cả giết người bọn họ còn không sợ nữa. Nhưng chứng kiến một thiếu niên xinh đẹp bị hành hạ như vậy trong lòng bọn họ vô cùng đau lòng cùng tức giận. Người thiếu niên yếu đuối xinh đẹp này đáng ra phải được người khác yêu thương che chở mới đúng, nhìn thấy cậu không ai nỡ lòng nào mà đối xử với cậu như vậy, chỉ hận không thể yêu thương che chở cậu nhiều hơn. Nhưng trước mặt bọn họ chứng kiến là gì đây? Một con ác quỷ độc ác dần dần giết chết cậu thiếu niên gầy yếu xinh đẹp này, còn dùng cách thức tàn nhẫn nhất trên đời này mà giết cậu chết dần chết mòn.