Ánh đèn trong phòng mô phỏng lại hoàn hảo cảm giác phòng thành hôn thời cổ đại, ngả vàng, hơi tối, trên bàn có thắp nến.
Tấm rèm dày nặng phủ xuống, không gian chớp mắt tối đen.
Hai giây kéo rèm ngắn ngủi ấy Lạc Đường vẫn duy trì động tác ôm chặt anh.
Mặc dù Tô Diên áp lên người cô nhưng tay vẫn luôn chống lên giường, không làm Lạc Đường thấy khó chịu.
Không thể không nói, tư thế này rất thoải mái, hơn nữa còn… hài hòa đến lạ.
“Cắt!”
Giọng đạo diễn từ bên ngoài truyền vào, ngay sau đó, có tiếng chân bước đến gần.
Lạc Đường lập tức bỏ tay xuống, Tô Diên chống tay đứng dậy, cô đang luống cuống tay chân muốn ngồi dậy, anh đã đỡ cô đứng lên.
Cô hơi bất ngờ, nói với anh: “… Cảm ơn anh.”
Thật ra vẫn có tia sáng ló vào, Lạc Đường chuẩn bị đưa tay mở rèm, bả vai lại ấm lên.
Cô quay đầu lại thấy Tô Diên đang giúp cô nhấc váy chỉnh cổ áo.
Cảm giác ấm áp ấy, là từ ngón tay anh.
Lạc Đường sửng sốt, động tác kéo màn lập tức dừng lại, tim đập nhanh không tưởng, cố gắng nhìn rõ Tô Diên, há hốc miệng —
“Hai cái đứa này ngủ trong đấy đấy à? Hả?” Chú Văn bên ngoài hét to: “Hay là định để tôi vào kéo rèm cho hai đứa đấy? Còn không ra đây mau???”
“…”
Lạc Đường ngoan ngoãn ngậm miệng kèm rèm lên.
Từ bên ngoài nhìn vào, hai người đều chỉnh tề nga ngắn ngồi trên giường, chỉ có mặt Lạc Đường là hơi đỏ, còn lại thì không có gì khác thường.
Phần diễn hôm nay của Lạc Đường đến đấy là kết thúc, trang phục của Lạc Đường không dễ thay nên cần có người giúp cô nhấc váy vào phòng.
Vừa ra khỏi phòng, Lạc Đường không nhịn được nhìn thoáng qua Tô Diên đứng bên cạnh.
Đạo diễn Văn đang nói gì đó với anh, tầm mắt của Tô Diên và cô chạm vào nhau giữa không trung. Lạc Đường không ngờ anh lại đột nhiên nâng mắt, cười với anh một cái, sau đó theo những người bên cạnh rời đi.
Lúc bọn họ ở đoàn phim, phần lớn thời gian đều như vậy.
Thỉnh thoảng anh phải tranh thủ lúc rảnh rỗi giữa các cảnh, giờ nghỉ buổi trưa để chạy cho kịp các lịch trình khác, chiều về lại tiếp tục quay phim. Dạo này cảnh đêm của anh cũng nhiều lên, không biết sau khi xong việc ở đoàn phim anh có phải tăng ca hay không.
Hai người nói chuyện riêng với nhau, khó hơn cả chữ khó.
Có khi có chuyện gì, vấn đề gì đặc biệt, muốn hỏi anh, nhưng ở đây lại không tiện.
Lạc Đường cũng không biết nếu vừa rồi không bị chú Văn cắt ngang, cô sẽ hỏi Tô Diên cái gì.
Nhưng hai lần diễn cảnh thân mật vừa qua khiến cô có niềm tin mãnh liệt vào một việc.
Ban đầu, cô đa nghi quá, vừa điên cuồng tán thành trong lòng “đúng rồi chứ còn gì nữa, chắc chắn là anh có ý này rồi”, vừa lo lắng có phải cô lại tự mình đa tình hay không.
Không nhìn thấy người ta thì bắt đầu lo được lo mất, lúc ở chung thì cả người như ngâm trong bình mật, ngọt đến tiểu đường.
Sau này, cô lại muốn tìm cho chính mình nhiều “chứng cớ” hơn.
Thích một người chắc chắn sẽ để lại dấu vết, được người khác thích cũng vậy.
— Bây giờ, cô hình như đã tìm được rồi.
…
Lạc Đường về phòng hóa trang ngồi yên ổn, định kể cho Trình Tranh ngồi ngay sau nhưng mấy chuyện này không thể bô bô nói ra miệng được.
Cô mím môi, nhắn WeChat cho Trình Tranh rồi vội khóa điện thoại lại.
Trình Tranh ngồi cách đó không xa đang uống nước.
Ba giây sau, tiếng phun nước vang lên.
_
Cảnh động phòng hoa chúc kết thúc, hôm sau là thứ Bảy, Lạc Đường lần thứ hai gánh vác nhiệm vụ live stream của đoàn phim.
Lần live stream trước không chỉ để lại vô số meme mà còn có ảnh chụp màn hình full góc độ của Lạc Đường, cộng thêm làn sóng hót hòn họt của phần kết《Our Youth》hơn hai tháng trôi qua vẫn hot, trong lúc Lạc Đường không chú ý mà lượng fan đã lên đến hơn bốn triệu, sắp cán mốc năm triệu người.
Nhìn lượng follower trên Weibo tăng nhanh như gió, Lạc Đường thổn thức hai tiếng, đúng giờ share link live stream lên.
Lần này còn ghê gớm hơn lần trước, mười mấy phút đồng hồ mà có tận hơn hai triệu người.
Cô vẫn như trước ngồi trên ghế trang điểm, chào hỏi rồi nói chuyện phiếm với fan. Nội dung chẳng khác lần trước là bao, chỉ có bình luận là càng ngày càng nhiều, Lạc Đường nhìn hoa cả mắt.
Đến phần trang điểm mắt, Lạc Đường nhắm mắt lại, bình luận bắt đầu khen lấy khen để lông mi cô, rồi lại có người nhớ đến cái lần Lạc Tiểu Đường tàn nhẫn kéo lông mi ở《Trại tập trung ngôi sao》.
Chuyên viên trang điểm cũng muốn góp vui, cười nói: “Cái này tôi cảm thấy tôi có quyền lên tiếng, cả nhà cứ tin tưởng thân phận chuyên viên trang điểm của tôi, mi của Lạc Tiểu Đường là mi thật đấy. Nếu không phải thì tôi cũng muốn đi nối một bộ mi như này.”
Trang điểm của Lạc Đường cơ bản đã hoàn thành, bắt đầu làm tóc, thi thoảng cô lại cười với màn ảnh một cái, bình luận bắt đầu:【A a a a a nhan sắc nàyyy 】rồi【Thiên thần】.
Cuối cùng hoàn thành tạo hình, có mấy bình luận nói:
【Tự dưng thấy thương gái yêu của mama quá đê, bảo tui ngồi yên hai tiếng không động đậy chắc tui chếttttt】
【Mị cũng thế, mông của bé yêu ổn không? Còn cảm nhận được gì không?】
【Bảo vệ mông của thiên thần là trách nhiệm của tất cả mọi người!】
【Mông của bé có sao không +1】
Tất nhiên là có sao rồi!!!
Lạc Đường đối với chuyện này phải nói là tràn đầy cảm xúc.
“Đau ơi là đau, với lại —” Cô tranh thủ chuyên viên trang điểm đang bận việc khác, đưa tay lên miệng, dí sát vào màn hình nói thầm: “Mất! Hết! Cảm! Giác! Rồi!”
Lúc đó cô không thể ngờ, chuyện này lại để lại ấn tượng sâu đậm như thế cho cư dân mạng.
…
Sáng live stream xong, giữa trưa Lạc Đường ở phòng nghỉ ngủ bù một giấc, sau đó tranh thủ đi vệ sinh, đang định về phòng lại thấy xe thương vụ của Tô Diên đỗ trước cổng phim trường.
Cạnh cửa xe là Vương Lâm, có vẻ như sắp đi ra ngoài.
Hử?
Chiều nay Tô Diên vẫn còn có cảnh diễn, 2h là bắt đầu rồi, sao bây giờ lại ra ngoài?
Nhìn Vương Lâm giống như đang chờ đầu bên kia bắt máy, Lạc Đường dừng bước.
Cô do dự đi qua, giọng Vương Lâm dần dẫn rõ ràng.
“… Alo? Bác sĩ Chu ạ?”
“Chào bác sĩ Chu, tôi là quản lý của Tô Diên, khoảng nửa tiếng nữa chúng tôi đến.”
Vương Lâm nói xong, cúp điện thoại quay đầu lại, nhìn thấy bên cạnh xuất hiện thêm một người thì sợ thiếu nước nhảy dựng lên.
Lạc Đường liên tục nói mấy tiếng “Xin lỗi”, chỉ vào chiếc xe phía sau cậu: “Vương Lâm, cậu có việc ra ngoài hay là…?”
Vương Lâm lắc đầu: “Không phải em, là anh Diên có việc.”
“Nhưng tôi vừa nghe cậu gọi… bác sĩ Chu?” Kinh ngạc qua đi, Lạc Đường đột nhiên căng thẳng: “Gặp bác sĩ? Tô Diên bị bệnh à?!”
Biểu cảm Vương Lâm hơi kì lạ.
Một lát sau, cậu lắc đầu: “Không phải, chỉ là… À, kiểm tra sức khỏe định kỳ.”
“À…” Lạc Đường yên lòng, vỗ vỗ ngực: “Làm tôi sợ chết đi được, còn tưởng là anh ấy bị bệnh.” Cô nhìn đồng hồ, vẫy tay cười với cậu: “Đi đường cẩn thận nha, tôi vào đây. Buổi chiều còn phải live stream.”
Vương Lâm cũng vẫy tay: “Ừm.”
Mất một chút thời gian, Lạc Đường chạy chậm về phòng nghỉ, trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện hồi nãy.
Người nổi tiếng kiểm tra sức khỏe toàn là công ty liên hệ giúp, dù sao cũng là người của công chúng nên tìm bác sĩ riêng rất bình thường.
Bác sĩ Chu…
Lạc Đường mở app live stream, “chậc chậc” hai tiếng.
Chọn đại một bác sĩ mà cũng cùng họ với Chu Tiêm. Bác sĩ họ Chu nhiều vậy sao?
_
Hôm qua Tô Diên xin nghỉ nửa ngày, tuy nói là kiểm tra sức khỏe, Lạc Đường cũng xác nhận lại với Tô Diên qua WeChat nhưng vẫn không thấy yên tâm.
Thế nên hôm nay đến đoàn phim, Lạc Đường đặc biệt quan sát Tô Diên.
Ngoại trừ quầng thâm mắt với vẻ mặt có chút mệt mỏi như mọi ngày thì còn lại đều bình thường. Cả người đẹp trai tỏa sáng! Hoàn toàn không có điểm nào trông giống bị bệnh. Tốt rồi!
Lạc Đường hoàn toàn yên lòng, bắt đầu chuyên tâm quay phần của mình.
Cùng lúc đó, có một tên ngốc cứ chạy đi chạy lại trong đoàn để live stream.
Cuối tuần này là Lạc Đường có thể đóng máy, sau này nhiệm vụ live stream phải dồn hết lên người Tề Nam, may là trình độ tiếng Trung của cậu bây giờ đã đủ để gánh vác trọng trách. Độ yêu thích của cậu với tiếng Trung còn lên hẳn Weibo.
Nhưng Tề Nam phát hiện, có rất nhiều từ dù cậu biết nhưng ghép lại lại không hiểu.
Ví dụ như du thài (you die), ngốk nghếck, thổi bạo…
(Thổi bạo: ngôn ngữ mạng Tung Của, đại ý là khen ai đó hay cái gì đó, mình cũng muốn tìm từ tiếng Việt dạng như vậy nhưng khó quó ò)
Thế là Tề Nam không còn dính lấy Văn Việt Sơn đòi cảnh tình cảm nữa mà quanh quẩn khắp đoàn phim hỏi mọi người ngôn ngữ mạng, mà người bị cậu làm phiền nhiều nhất, không ai khác chính là Lạc Đường.
Lạc Đường nói cho cậu ý nghĩa kiểu rất ngắn gọn, cô dạy cậu “thổi bạo” phải thêm chủ ngữ ở phía trước, ví dụ như “tui thổi bạo” thì giống như “tuyệt cú mèo”.
Tề Nam nhớ kỹ cái này.
Xế chiều hôm ấy Tề Nam bắt đầu ‘thực hành’, cậu lấy chai nước từ tay Văn Việt Sơn.
Lúc ấy Tề Nam khát lắm, tu hết cả chai nước xong thì vừa giơ chai vừa nhe răng cười, dõng dạc nói với Văn Việt Sơn: “Tui thổi bạo!”
Văn Việt Sơn: “???”
Đù má thằng này nó bị khùng hả trời?
Tề Nam học được từ mới “thổi bạo” hình như thích chí lắm, cả buổi live stream cứ nhắc đi nhắc lại mãi, sóng bình luận cười chết, sôi nổi bảo “Cuối cùng tui cũng get được vì sao bé Đường lại nói cái cậu này là nha đầu ngốc bẩm sinh”.
Lạc Đường cũng không xem cậu live stream lâu, hôm nay cô có khá nhiều cảnh, chiều có hai cảnh, gần tối lại có cảnh nữa.
Tiến độ cảnh của Lạc Đường rất nhanh, trong giai đoạn này Tống Cảnh Chi đã tiến vào trạng thái chinh chiến, Cầm Lạc ở Hầu phủ, anh ở biên cương.
Cảnh buổi tối là có người tới báo Tống Chi bị thương ở chiến trường, nguy hiểm đến tính mạng, cực kỳ thảm thiết, Lạc Đường nghe được bật khóc ngay lập tức.
Sau đó Cầm Lạc tiến cung diện Thánh, tỏ ý mình muốn ra chiến trường, nếu tin báo là thật, nàng cũng muốn nhìn mặt Tống Cảnh Chi lần cuối.
Liên lạc thời cổ chỉ có thể dựa vào thư đưa tin, thám tử là do hoàng thất bồi dưỡng, không ai hoài nghi tính xác thực. Nam hai bây giờ đã thành Hoàng đế thấy em gái kiên quyết cũng chỉ có thể đồng ý.
Sau đó còn có vài cảnh ngọt ngào của Tống Cảnh Chi và Cầm Lạc ở biên cương, rồi đến cảnh cuối cùng của công chúa nhỏ.
Cảnh khóc lúc thám tử báo tin vẫn dùng biện pháp cũ để quay.
…
“Mọi người biết Lạc Tiểu Đường là fan Tô Diên đúng không? À, người hâm mộ, người hâm mộ,” Tề Nam chuyển từ tiếng Anh sang tiếng Trung, nói tiếp: “Ngày trước cô ấy có một cảnh khóc, mà khóc không nổi, sau đó thầy Liêu, phụ hoàng của bọn tui nghĩ ra một cái diệu kế.”
Sóng comment cũng rất nhiệt tình:【Diệu kế mô?】
Tề Nam: “Phụ hoàng dùng một cái app trong điện thoại Tô thần.”
【App gì của Tô thần nhà tui? Nói mau!】
【Để xem em có dùng chung app với chồng iu của em hông???】
Tề Nam: “Ba la bô lô.”
Sóng comment: 【????????】
Cái quần què gì vậy?
Thôi thôi, mặc kệ cái tên nó có dị hợm thế nào, nếu Tô thần dùng thì tui cũng muốn dùng! Thế là một đám fans ùa vào app store với tình cảm mãnh liệt tìm kiếm, kết quả thật bất ngờ.
Giề? Có cái quần què nào là ‘Ba la bô lô’ đâu?
Tề Nam nhìn từng comment bảo không tìm thấy thì cũng giật mình. Bao nhiêu năm nay cậu chỉ dùng mỗi YouTube để xem video, hôm trước nghe thấy mọi người nói ‘Ba la bô lô’, sao lại sai được nhỉ?
Cậu gào lên: “Chú Văn, chú Văn ơi! Cái app có thể làm Lạc Tiểu Đường khóc là cái gì ạ? Không phải là ‘Ba la bô lô’ ạ?”
【Cái app có thể làm cho Lạc Tiểu Đường khóc =)))))) xin lũi, để tui cười cái đã】
【=)))) jztr】
【Eim có link cảm… Cái app kia… có khi là B Trạm ấy?】
【? Cóa phải thiểu năng dou mà nhớ Bilibili thành ba la bô lô được?】
Văn Việt Sơn trợn mắt xuất hiện trên màn hình, như kiểu nhìn thấy cậu là thấy ngứa mắt: “Ba la cái đầu cậu, người ta gọi là Bilibili.”
Tề Nam: “À, mọi người nghe rồi á, Bilibili.”
Sóng comment:【…】
Tề Nam không hiểu sao sóng comment lại đột nhiên ha ha rồi cười nhạo cậu, cậu thấy hai cái tên này có khác gì mấy đâu, vội vàng nói: “Đây không phải trọng điểm nhé, mọi người cười cái gì? Trọng điểm là Lạc Tiểu Đường ngay lập tức diễn được cảnh khóc!”
Màn hình đột nhiên rung lắc, cậu bước nhanh vài bước sang phòng bên cạnh, màn hình live stream xuất hiện Lạc Tiểu Đường.
Người bên trong hình như đang cảm khái gì đó, quay đầu lại, trang sức trên đầu rung rinh, tự nhiên chào hỏi: “Mọi người buổi tối vui vẻ nha, mình là Lạc Tiểu Đường đây.”
Sóng comment lại điên cuồng “Gái yêu nhà tui xinh vl, ma ma yêu con”, Tề Nam đột nhiên tặc lưỡi cười: “Hắc hắc, tí nữa là cô ấy cười không nổi nữa đâu.”
Trong màn hình ngoài Lạc Tiểu Đường vừa quay đầu đi còn có thêm Tô Diên, anh vào đưa điện thoại cho cô.
Tô Diên mặc trang phục màu đen, lúc anh vào, phòng live stream bắt đầu tặng quà ào ạt, mấy phút sau mới yên tĩnh trở lại.
“Đúng rồi, đúng rồi!” Giọng nói Tề Nam chợt vang lên: “Quên nói với mọi người, Lạc Tiểu Đường cứ muốn khóc là lại đi xem cái video tổng hợp cảnh chết của Tô Diên trong phim.”
【???】
【Đậu mé? Xem cái này phát khóc á? Xem cái này khóc được thiệt hả?】
【??? Thật khum zậy? Lạc Tiểu Đường suốt ngày hi hi ha ha mà cũng tình cảm ghê ha?】
【Mấy vai Tô thần diễn chết thảm vl ra… Tui hiểu Lạc Tiểu Đường mà, tui xem cũng khóc một dòng sông lun í】
Sóng comment có người cười, có người cãi nhau xem có phải khóc được thật không.
Hai mươi giây sau —
Trên màn hình độ phân giải siêu cao, ai ai cũng nhìn thấy cô gái xinh đẹp đột nhiên bĩu môi, từng giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt to tròn, trượt xuống cằm, trông rất đáng thương.
Cuối cùng, cô lấy tay che miệng, nức nở thành tiếng.
Mà Tô Diên nãy giờ vẫn đưa lưng về màn hình cực kỳ thuần thục xé gói khăn giấy trong tay đưa tới trước mặt cô.
Tề Nam ngay lập tức gào vào màn hình, giơ ngón cái: “Đấy đấy đấy, thấy chưa thấy chưa? Hiệu quả như này này! Tui thổi bạo!”
Sóng comment yên lặng hai giây, sau đó bùng nổ.
【Thổi cái đầu nhà cậu =)))))) cậu bị khùm phớ hơm??? Nha đầu ngốc này làm tui cười ịa =)))】
【=))))) Lạc Tiểu Đường cũng hề vl, xem chưa đến nửa cái vid đã khóc huhu rồi】
【Em tính rồi, hai mươi giây!】
【Tô thần không thể dỗ con bạn nín khóc nhưng có thể làm con bạn khóc thét lun =)))】
【Thần khí chọc khóc! Tô thần ve ri gút!!!】
…
Lạc Đường không biết mình bị người ta bẫy từ nãy đến giờ, cũng không biết mình đã bị phòng live stream xem hết cảnh khóc, quay xong cô khịt khịt mũi, trả điện thoại cho Tô Diên.
Đằng sau đột nhiên có tiếng động, hai người đồng thời quay đầu.
Tề Nam huơ huơ cái điện thoại: “Tô thần, tôi xem kho video trên B Trạm của ông được không? Người hâm mộ của ông nhờ tôi đấy, các cô ấy muốn xem.”
Lạc Đường không hề hay biết toàn bộ “hành trình khóc” của mình bị bại lộ, hứng thú nói: “Ơ, em cũng tò mò nữa, Tô Diên, bình thường anh xem cái gì thế ạ? Video fan-made ạ? Em cũng muốn xem kho video của anh!”
Hai ánh mắt trước mặt công thêm hơn mười triệu cặp mắt trong phòng live stream đang chờ câu trả lời của anh.
Hô hấp của Tô Diên ngưng trệ.
Anh nhìn Tề Nam trên màn hình, giọng nói bình tĩnh: “Tiện tay download app về thôi, chưa lưu video nào cả.”
Tề Nam và Lạc Đường tiếc nuối “Ồ” một cái, sau đó Tề Nam xua tay, đi làm phiền người khác.
Tô Diên cầm điện thoại trong tay, thở phào nhẹ nhõm.
Dạo này anh bận quá, Weibo cũng không có thời gian lên, trừ mấy lần tìm video cho Lạc Đường thì đã lâu chưa vào Bilibili, chính anh cũng không nhớ mình đã lưu video gì.
Nhân lúc Lạc Đường không chú ý, Tô Diên mở kho video ra, thấy vài cái đề mục quen thuộc.
—【Lạc Tiểu Đường x Tô Diên cut – [CP Âm Dự] Con đường đi tới chân ái chưa bao giờ dễ dàng!】
—【《Trại tập trung ngôi sao》CP Kẹo Giòn cut】
—【Bản cut chất lượng cao – Giương cao ngọn cờ CP, Kẹo Giòn sừng sững vạn năm không đổ】
—【“CP thần tiên duy nhất còn sót lại trên Trái Đất” Tập 1: Kẹo Giòn (Tô Diên x Lạc Tiểu Đường)】
…
Tô Diên vội đóng app lại.
…
8h tối hôm ấy, live stream Chủ nhật kết thúc, # Lạc Tiểu Đường khóc hông nổi nên phải dựa vào cái nì # thành công bò lên hot search.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT