Người đẹp có bờ vai rộng, eo thon, chân dài, xương cánh bướm xinh đẹp, ánh nắng chói lọi chiếu qua cửa sổ sát đất kiểu Pháp, tôn lên da làn da trắng như ngọc.
Nghe thấy giọng nói của cô, người đẹp từ từ quay đầu lại.
Nhìn nhau ba giây.
Tô Diên – người vừa cởi xong áo sơ mi, mặt không đổi sắc mặc á phông vào.
Lạc Đường nhìn anh xoay người, dùng đôi chân mảnh khảnh bước về phía mình, chột dạ nuốt nước miếng.
“Anh thay xong rồi em mới vào!” Lạc Đường giành giải thích trước: “Anh thay xong rồi thật đấy! Em không nhìn thấy gì đâu!”
“…”
Tô Diên vẫn nhìn cô từ trên xuống dưới, không có biểu cảm gì.
Lại giống như biết hết tất cả.
Xấu hổ viết hoa!!!
Có ai hỏi đâu mà em nói?
Sao trước đây không biết cô ngốc như thế nhở? Cứ thích lạy ông tôi ở bụi này!
Lạc Đường đứng ở cửa, Tô Diên tiến lên phía trước một bước, nói bằng giọng mũi: “Vào đi.”
Trước khi ngủ, Tô Diên đã gọi điện cho đạo diễn xin nghỉ, trong nhà anh chỉ có thuốc cảm, uống xong thì ngủ thiếp đi, đến lúc tỉnh dậy thấy đầu càng choáng.
Mới tỉnh dậy, đầu óc cũng chưa tỉnh táo, chỉ dựa theo trí nhớ mà bấm phím tắt.
Mấy năm nay, phím tắt “1” cũng anh vân xluoon là Vương Lâm, vì tiện. Nhưng từ khi có số của Lạc Đường, “1” đã được đổi thành một số điện thoại khác.
Vừa nãy anh đã gọi cho “1”, nên bây giờ mới có cảnh này.
Nhưng Lạc Đường hko quan tâm sao anh lại gọi cho cô, cẩn thận quan sát anh.
Tô Diên vẫn còn có thể đứng vững, không nghiêm trọng như cô tưởng.
Dáng người vẫn như cũ, tuy là nước a hơi tái nhợt, rõ ràng là bị ốm, môi hoi khô trắng, nhưng vẫn tỏa ra khí chất kinh người. Mới ba ngày không gặp, cằm anh đã nhọn ra một chút.
Lạc Đường chưa kịp cằn nhằn, Tô Diên hỏi trước: “Thuốc em mua đây à?”
“Hả?” Cô nhìn theo tầm mắt của anh rồi phản ứng: “À, vâng, của anh này.”
Tô Diên nhận lấy: “Cảm ơn.”
Lạc Đường nhìn anh mở túi thuốc, đọc qua hướng dẫn sử dụng, uông luôn, cô vội vàng ngăn lại: “Này? Anh đã ăn gì chưa? Không ă mà uống thuốc sẽ bị đau dạ dày đấy.”
Không ngờ, Tô Diên lại rất bình tĩnh: “Không sao,” nuốt viên thuốc xuống, cầm cốc nước trên bàn: “Anh quen rồi.”
“…” Quen rồi.
Lạc Đường đột nhiên không vui: “Em nghe Trình Tranh bảo hôm đấy anh có thể không quay, đợi lúc khác dùng mưa giả, đỡ phải dầm mưa lâu như thế.”
“Đều phải dầm mưa thôi.” Tô Diên nhẹ giọng nói: “Đằng nào cũng phải quay, làm một lần cho xong.”
“…”
Anh nói đúng, nhưng Lạc Đường không muốn thừa nhận.
Vài giây sau, Tô Diên đột nhiên lên tiếng: “Em đi tắm đi.”
“?” Lạc Đường khó hiểu: “Tại sao phải đi tắm?”
“Tóc em ướt kìa,” Tô Diên chỉ chỉ mái tóc của cô, “Quần áo cũng ướt. Em đi tắm trước đi, xong hong khô quần áo.”
Vừa rồi bên ngoài có mưa nhỏ, nhưng Lạc Đường cũng không để ý lắm. Bây giờ mới thấy, tóc đã ướt quá nửa.
Lần đầu tới nhà mà muốn đi tắm, Lạc Đường định từ chối, nhưng anh lại nhắc đến quần áo…
Mắt sáng lên: “Em mặc quần áo của anh được không?”
Tô Diên sửng sốt một chút: “Được.”
Anh xoay người đi lấy, Lạc Đường ở sau dặn dò: “Em muốn mặc áo sơ mi!”
Cảnh kinh điển trong tiểu thuyết! Nữ chính mắc mưa đến nhà nam chính tắm rửa! Chắc chắn phải mặc áo sơ mi của nam chính!
Tô Diên trở lại, thấy ánh mắt đáng sợ của Lạc Đường, có chút giật mình nhưng cũng không hỏi, lập tức đưa quần áo trong tay cho cô: “Áo sơ mi không thoải mái, mặc cái này.”
Áo cotton và quần dài.
… Được rồi.
“Cạnh TV dưới tầng có phòng cho khách,” dững một chút, anh bổ sung: “Chưa có ai ở, em muốn ngủ thì vào phòng đấy.”
“Được rồi, mau lên giường đi. Em tới đây để chăm sóc bênh nhân mà!” Lạc Đường kéo anh xuống giường, không biết làm thế nào mà ấn được một người cao hơn cô ngồi trên giường. Hai tay đặt trên vai anh, trịnh trọng nói: “Người bệnh thì phải giống người bệnh một tí chứ!”
Tô Diên ngồi xuống nên phải ngẩng lên mới thấy mặt cô
Đột nhiên nhớ đến trước kia, lúc hai người còn ngồi cùng bàn, mỗi lần anh nghỉ ốm vài ngày, lúc đi học lại sẽ bị cô kéo ra nhà hàng ngoài trường ăn cơm, cô cũng vươn tay ấn anh ngồi xuống ghế, mặt bánh bao chỉ vào một bàn đầy đồ ăn: “Ăn đi!”
Bây giờ, bộ dạng tức giận của cô rất giống trước đây.
Lạc Đường trừng mắt nhìn anh, ngay lúc cô nghĩ anh sẽ không nghe lời, Tô Diên lại cười nhẹ, không nói lời nào xốc chăn nàm xuống.
Khóe môi cứ cong lên như thế.
Dưới lớp chăn bông chỉ lộ ra khuôn mặt, tóc đen, da trắng, cười nhẹ, biểu cảm rất dịu dàng.
… Ngoan quá.
Tim như bị đánh trúng, Lạc Đường ho khan hai tiếng, “Thế, em xuống tầng tắm đây.”
Tô Diên “Ừ” một tiếng, chớp mắt.
Lông mi, lông mi!!!
Đen tuyền, dài, cong, như hai chiếc bàn chải chải vào tim làm lòng người nôn nao.
Lạc Đường gần như chạy trốn.
Nếu không… cô không biết mình sẽ làm gì anh nữa.
Huhu cái anh này thật sự đáng yêu chết đi được!
Lạc Đường ở dưới tầng tắm rửa, thay quần áo xong, rót một cóc nước ấm đi lên tâng. Sau đó lấy một cái tăm bông trong túi thuốc vừa mua, nhẹ nhàng bước đến giường.
Thưởng thức vẻ đẹp của idol một hồi, cô bắt đầu tập trung dưỡng ẩm cho đôi môi của anh.
_
Tô Diên mơ.
Trước khi Lạc Đường đến, trước lúc anh gọi điện cho cô, anh cũng đang nằm mơ.
Hai giấc mở này không phải cảnh tượng anh thường xuyên thấy, mà là những cảnh tượng vô cùng ấm áp, tất cả đều liên quan đến cô.
Có thể là lúc ốm, bản năng sẽ mong muốn tìm kiếm trong trí nhớ những ký ức tốt đẹp.
Tô Diên dừng lại, loại thuốc anh uống trước khi ngủ xem ra khá hiệu nghiệm, mặt anh lấm tấm mồ hôi.
Anh đi tắm, lúc xuống tầng, TV đang phát ra tiếng nói chuyện, sau đó, lại thấy Lạc Đường đang ôm gối dựa vào sofa.
Trong TV có mấy cảnh và nhân vật quen thuộc, là phim anh đóng trước kia.
Bả vai Lạc Đường rung rung, quay lưng về phía anh, không biết đang làm gì.
Tô Diên nhìn một cái, cau mày đi tới, đang định hỏi thì bất ngờ thấy trên mặt cô có vài giọt nước mắt.
Lạc Đường nghe thấy tiếng bước chân, nhanh chóng quay đầu lại, hai mắt sáng lên: “Anh dậy rồi à?!”
“Hết sốt chưa? Cảm thấy thế nào rồi?”
“Có hạ một chút,” Tô Diên ngồi xuống cạnh cô: “Ba bảy độ năm.” Sau đó hỏi: “Sao… Sao em lại khóc?”
“…”
Đây là bộ phim Tô Diên đóng trước khi nổi tiếng, vai của anh là nhân vật nhỏ, cuộc sống cực kỳ khốn khổ, cả đời sống chỉ để trả thù, nhưng cuối cũng vẫn rơi vào ngõ cụt.
Do kịch bản yêu cầu, hơn nữa do anh vốn gầy, nhìn tạo hình thực sự rất đau lòng.
Lạc Đường cảm thấy xem bộ phim này đúng là tự hành hạ bản thân.
Nhưng vì có anh đóng, không nhịn được mở ra xem.
“Cái này là còn đỡ đấy.” Lạc Đường nhăn mũi: “Lần đầu em xem, khóc còn ghê hơn nhiều.”
“…”
Thường thì nhân vật sinh sinh tong nghịch cảnh lại có kết cục không mấy tốt đẹp sẽ nhận được sự thương hại của người xem.
Đống tình với nhân vật, anh hiểu.
Một lúc sau, lại đến cảnh của anh, Lạc Đường thẳng người, chỉ vào màn hình: “Anh nhìn đi huhu, còn mỗi da bọc xương.”
Tô Diên: “…”
Anh thật sự không hiểu sao mấy cô gái nhỏ lại dễ khóc thế, bất đắc dĩ lấy một tờ giấy, định chạm vào mặt cô, nhưng nháy mắt, tay dừng lại giữa không trung: “Em lau đi.”
Mắt Lạc Đường nhìn chằm chằm vào TV, bắt đầu lau nước mắt.
Mười phút sau, cô cũng bình tĩnh lại.
“Tô Diên,” Lạc Đường chợt nhớ ra chuyện Lương Tử Nguyệt nói với cô trước lúc đi Paris: “Em nghe nói anh định nhân bộ “Ngự kiếm hành” hả?”
“Ngự kiếm hành”, một bộ phim cổ trang quy mô lớn, được đạo diễn bởi đạo diễn trứ danh Văn Việt Sơn, ông cũng là đạo diễn bộ phim mà Tô Diên bắt đầu nổi tiếng.
Lạc Đường nói đùa: “Vậy nếu em lại cùng đoàn phim với anh, Tô thần, anh phải bảo vệ cho em đấy!”
“Em chưa chơi chán à?” Tô Diên nhíu mày: “Quay xong bộ này vẫn muốn nhận tiếp à?”
Lạc Đường nháy mắt mấy cái: “Chưa chán đâu, em thấy đóng phim cực kỳ vui.”
Tô Diên nhìn cô một lúc lâu, mũi và quầng mắt cô gái vẫn còn đỏ, nhưng không giấu được vẻ kích động.
“Ừ, anh bảo vệ em.”
_
Tô Diên cũng không ngồi lâu, Lạc Đường thấy anh không có tinh thần lắm vội bắt anh lên tầng ngủ tiếp.
Lúc trưa, Lạc Đường ăn no trên máy bay rồi, ở nhà idol cũng phấn khích đến nỗi không ngủ được. Cô buồn chán lên nhóm fan, nhóm xếp hạng, nhóm hỗ trợ.
Hai nhóm kia đều bình thường, chỉ có nhóm hỗ trợ vang lên tiếng than ngất trời.
<< Chị Bảy ơi, không cần phải tự trách mình đâu, chị là giỏi nhất, bọn em chỉ buồn vì mất ảnh đẹp thui huhu >>
<< Đúng đấy, mấy bức ảnh của chị đều đẹp mà, bọn em biết chị học ảnh chuyên nghiệp! >>
<< Thôi xong, sau này không có ảnh anh iu để ngắm nữa rồi huhuhu >>
“…?”
Lạc Đường bối rối, nhanh chóng kéo lên xem có chuyện gì xảy ra.
Chị Bảy là master, mỗi lần ra tay đều có ảnh cực đẹp, nghe nói là học ngành có liên quan đến bố cục, nhiếp ahr nghiệp dư, là một trong những master được fan Tô Diên yêu thích nhất.
Nhưng mà, trưa nay, chị lên diễn đàn khóc ròng nói là thiết bị bị mấy đứa nhóc trong nhà làm hỏng, ước chừng là một khoảng thời gian dài nữa sẽ không đăng ảnh được. Bởi vậy mới có cảnh chị em than khóc trong nhóm.
Lạc Đường cũng thích chị master này nhất, không nhắn trong nhóm mà ib trực tiếp cho chị Bảy.
Hậu phương của Tô thần 9982: << Bảy ơi, chị dùng camera loại nào vậy? >>
Chị Bảy: << NikonD850, sao vậy bé? >>
Bé gõ chữ: << Bảy cho em địa chỉ của Bảy đi, em gửi Bảy một cái máy. >>
Chị Bảy: <<????? >>
Hai người nói chuyện một lúc lâu, Lạc Đường hết sức thể hiện thành ý, cam đoan bảo vệ quyền riêng tư của chị, cuối cùng chị Bảy mới cho cô địa chỉ một điểm chuyển phát nhanh gần nhà và số điện thoại.
Lạc Đường lên trang mua sắm đặt hàng rồi gửi cho chị, dang định bảo chị đừng nói cái này cho mọi người, không ngờ, chị Bảy đã cho cô lên diễn đàn rồi.
Chị Bảy: << DM các chị em ơi! Nhanh đến ôm đùi vị 9982 này cùng tôi!! Fan thần tiên gì đây??? [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] >>
<< DM! Bái kiện lão đại! Chị gái nhỏ đúng là công thần huhu!!! >>
<< Chị gái này chắc chắn trong nhà có quặng mỏ! Chị ơi, chị có thiếu lắc chân không??? >>
<< Cảm ơn chị iuuuu! Nhân tiện,, chị có thiếu lắc chân không +1?? Em có thể!!! >>
<< Chị ơi chị tuyệt vời quá!!! Chị có thiếu người mua vui không, em là đệ nhất thiên hạ về khoản làm trò con bò nè!!!”
Lạc Đường: “Khụ…”
Ừ, em đệ nhất thiên hạ.
Nhưng không lâu sau, phong cách bình luận trong nhóm thay đổi:
Tui muồn ngủ cùng Tô Diên: << Chào các chị, em xác nhận là chị gái 9982 này có mỏ kim cương trong nhà nhé, id Weibo hiện tại của em không còn là id trong nhóm nữa. Không phải nói nhiều, nhìn ảnh tự hiểu. [hình ảnh] >>
Vợ Tô Diên: << Em cũng có ảnh!!! Chị ý cũng bỏ ra một vạn! >>
Con dâu nuôi từ bé nhà Tô Diên & Vợ bé của Tô Diên: << Giơ tay >>
“…”
Ok, fine, bây giờ cả thế giới đều biết 9982 muốn ngủ cùng Tô Diên, lại còn là vợ bé của anh.
Lạc Đường tuyệt vọng nhìn mọi người im lặng một lúc.
Ngay sau đó —–
Hậu cung ba nghìn của Tô Diên: << Chị ơi, chị thấy tên em thế nào…? >>
Vợ thứ hai của Tô Diên: << Có lẽ, vợ hai sẽ… kích thích hơn? >>
Vợ thử sau của Tô Diên: << Vậy thì tôi…? >>
Tô Diên nằm trên giường của tôi: << Tôi cũng vậy…? >>
Hít thở, hít thở!!!
Lạc Đường thực sự muốn giả vờ không thấy
Nhưng! Tô Diên đang ở trên giường cô ấy! Quá đáng vl!
Cô không nhịn được gõ chữ: << @ Tô Diên nằm trên giường của tôi, bồ bán cho tui đi. >>
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT