Là một công dân của Liên minh, Chu Hành cũng biết về quá trình cải tạo cơ thể, anh nhớ mọi người thường chọn phương án giải phẫu một lần, rất ít nghe nói đến phương án tiêm ba lần theo đợt.
Anh nằm trên bàn mổ trong phòng phẫu thuật, các bác sĩ và y tá đã khử trùng toàn thân cho anh, cuối cùng cắm vào mu bàn tay anh một ống truyền dịch nhỏ, nói cho anh biết thời gian truyền dịch là sáu tiếng, nếu anh muốn đi vệ sinh hay muốn ăn cơm thì có thể gọi người đến giúp.
"Không có phân đoạn nào nữa sao?" Chu Hành hỏi.
Y tá đưa anh vào phòng phẫu thuật cười nói: "Đây là kỹ thuật mới nhất, mỗi lần truyền dịch thực hiện trong sáu giờ, không có phân đoạn nào khác nữa. Bất quá, ngài không cần lo lắng về hiệu quả, phương pháp này đã được thông qua các kỳ thí nghiệm nghiêm ngặt, cũng đã thành công trên người mấy vạn phụ nữ mang thai cao cấp, mặc dù thời gian tương đối dài, nhưng đối với thân thể con người tổn thương có thể giảm thiểu."
"Phương thức này, cũng là do liên minh chi trả sao?"
"Sao có thể," y tá lắc lắc đầu, "Bạn ghép đôi của ngài đã thanh toán hết rồi."
Chu Hành không hỏi lại, anh cũng không ngu ngốc, anh biết rằng Champion đã trả quá nhiều tiền.
Với tính cách của Chu Hành trong quá khứ, anh sẽ có chút cảm động vì có thể tránh phẫu thuật và có được trải nghiệm biến hình tốt hơn, nhưng khi nghĩ đến việc thụ thai tự nhiên trong tương lai, Chu Hành hoàn toàn biết ơn không nổi.
Một mình nằm trên giường, anh không khỏi nghĩ đến Lục Chính, mà nghĩ đến Lục Chính, anh không khỏi cảm thấy áy náy.
Dù đã sớm tự nhủ sẽ mang thai sinh con cho người khác, dù đã xác định chuyển ra khỏi nhà Lục Chính sau khi cải tạo thân thể, dù chưa từng thẳng thắn bày tỏ tình cảm, Chu Hành lại không thể nói dối. Đối với bản thân anh mà nói, anh chắc chắn rằng Lục Chính thích anh, anh hiểu rằng sau này lựa chọn của anh sẽ khiến Lục Tranh vô cùng đau lòng.
Bây giờ anh còn có thể dùng lý do bận việc trường lớp ra để qua loa lấy lệ, nhưng rồi 20 ngày sau thì sao?
Chu Hành không đủ can đảm để kịp thời ngăn chặn tổn hại, cũng không có cách nào kháng cự niềm vui khi ở bên cạnh Lục Chính.
- -
Sáu tiếng sau, Chu Hành vội vã chào tạm biệt Champion. Anh từ chối đề nghị phái xe đưa mình về của đối phương, vội vội vàng vàng bắt một chiếc taxi về căn biệt thự nhà họ Lục —— Lục Chính vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh. Anh sợ Lục Chính đã phát hiện ra gì đấy, cũng sợ Lục Chính giận vì bị anh tắt máy.
Anh đẩy cửa, lớn giọng gọi: "Sara, Lục Chính đang ở đâu?"
"Chu tiên sinh, Lục tiên sinh đang tắm." Sara dùng giọng nam trong trẻo trả lời anh, "Ngài có thể tới phòng tắm ở tầng một để tìm ngài ấy."
Nếu là ngày trước, Chu Hành sẽ ngại ngùng mà đợi Lục Chính tắm xong mới đi tìm người. Nhưng hôm nay anh đã phải trải qua quá nhiều chuyện, tâm trạng thật sự bất ổn, nên chẳng thể khống chế được ham muốn được nhìn thấy Lục Chính ngay lập tức.
Đường tới phòng tắm cũng chẳng xa, nhưng anh lại từ đi mà thành chạy, rồi cuối cùng là phi như điên mà mở cửa phòng tắm, cách một lớp lụa mỏng mới dừng bước.
"Chu Hành?" Giọng nói của Lục Chính từ trong vọng ra.
"Em đây." Chu Hành gấp gáp thở dốc. Anh nâng tay, bắt đầu lột sạch quần áo trên người, "Lục Chính ca ca, tại sao lại không trả lời tin nhắn của em?"
"Ha," Lục Chính cười nhạo một tiếng, kiêu ngạo như một chú mèo Ba Tư, "Ai bảo em hồi sáng không nghe điện thoại của tôi. Cũng chẳng biết em đi làm cái chuyện trái lương tâm gì."
"Ở trường bỗng có việc thôi. Lúc anh gọi em đang dở tay. Đừng giận em."
Chu Hành đi chân trần, bước trên nền đất ấm áp, bước tới rèm lụa.
"Được rồi, được rồi. Tôi cũng lười giận em. Đi ra ngoài đi."
"Ngoài trời mưa to lắm." Trái tim của Chu Hành đập dồn dập. Đôi mắt anh lại càng thêm sáng ngời.
"Ồ."
Chu Hành vươn tay, nâng tấm vải lụa lên, tham lam nhìn cơ thể gầy guộc của Lục Chính, cười nói: "Anh à, em lạnh lắm, muốn tắm với anh, có được không?"
"... Em cũng thật biết cách làm nũng," Lục Chính quay mặt đi, vành tai có chút hồng, "Nếu tôi từ chối em, em sẽ rời đi sao?"
Trong nhà lại vang lên từng tiếng động ái muội, không rõ. Sara chỉ huy cánh tay robot lén lút dọn sạch quần áo của Chu Hành, vứt vào máy giặt tự động, rồi lại đi chuẩn bị canh gừng cùng một ít đồ ăn vặt.
- -
Lục Chính nằm trên chiếc giường mềm mại, hai mắt khép hờ mà dạy Chu Hành cách sửa những lỗi nhỏ trong chương trình. Chu Hành sửa xong một lỗi, dừng động tác gõ máy tính, hỏi hắn: "Ba ngày tới anh có phải bận việc gì quan trọng không?"
"Việc thì có, nhưng quan trọng thì không." Lục Chính mở mắt, quay mắt nhìn anh, "Em muốn đi du lịch với tôi sao?"
"... Sao anh lại thông minh quá vậy?" Chu Hành cũng chỉ là vừa nghĩ đến chuyện này, không ngờ mới hỏi một câu đã bị Lục Chính vạch trần.
"Em muốn đến khu vực biên giới không?" Lục Chính nhẹ giọng hỏi.
"A? Không phải nơi đó rất khó đi sao?" Trong ấn tượng của Chu Hành, trừ phi là tòng quân hay chấp hành nhiệm vụ quan trọng của Liên Minh thì dân thường cũng chỉ có thể nhìn tới nơi nay trong khóa thực tiễn ở trường —— Những người bình phàm như Chu Hành cũng không thuê nổi thiết bị theo dõi mà chỉ có thể đứng từ xa nhìn ngắm. Trong khi những học sinh khác có điểm cao hơn hoặc nhiều xu liên minh hơn có thể thuê thiết bị theo dõi để thăm dò sâu hơn, lâu hơn.
"Tôi có thể đưa em đi sao. Dù sao biên giới cũng không có gì để chơi."
"Có tốn kém lắm không..."
"Chút tiền này tôi cũng không bận tâm. Đây có thể sẽ là lần du lịch duy nhất của chúng ta, không phải sao?"
Lục Chính bình tĩnh mà nói ra sự thật. Chu Hành giật giật môi, lại chẳng thể nói ra câu sau này chúng ta sẽ còn có cơ hội.
Sự im lặng của anh bị Lục Chính coi như là lời đồng ý.
"Sara," Lục Chính giương giọng kêu, "Liên lạc với các bộ phận liên quan và thu xếp lịch trình. Có lẽ sẽ đi năm ngày."
Lục Chính hít một hơi thật sâu, né ánh mắt của Chu Hành, làm bộ như không quan tâm mà hỏi anh: "Chúng ta vẫn còn năm ngày phải không?"