Trong quá trình nói chuyện với Cố Mẫn Chi, Hạ Vị Sương vẫn không ngừng suy nghĩ xem nên giải quyết tình cảnh nguy khốn trước mắt thế nào. Nhưng rõ ràng, có con tin mèo nằm trong tay đối phương, mấy người Hạ Vị Sương trước sau vẫn bị ép ở thế yếu.

Hạ Vị Sương vẫn không biểu hiện gì ra mặt mà tiếp tục nói chuyện với Cố Mẫn Chi: “Cô đã làm gì nó? Tôi chỉ có thể nói rằng tôi không biết người đến là cô. Đề phòng người ngoài là chuyện hết sức bình thường.”

Cố Mẫn Chi nhún vai: “Tôi cũng đâu làm gì. Hạ Vị Sương, ngửa cổ nói chuyện với cô thật sự rất mệt đó. Cô xuống dưới nói đi.”

Hạ Vị Sương: “… Cố Mẫn Chi, nếu cô rảnh quá thì thả mèo ra rồi đi mau đi.”

Cố Mẫn Chi hình như đã đùa bỡn đủ, bèn cười lạnh nói: “Tôi không làm thì sao? Hạ Vị Sương, cô cho rằng tôi cực cực khổ khổ đến đây chuyến này thật sự là vì cô à? Giao Tang Lộ ra đây!”

Quả nhiên là đến vì Tang Lộ.

Trái tim Hạ Vị Sương chùng xuống. Cô lùi về sau phía vách tường một chút, khẽ nói với mấy người Bạch Thiến: “Cô ta không phải người chịu dàn hòa, mọi người lặng lẽ rời đi từ đường sau khách sạn đi. Nếu thật sự không được thì tìm chỗ nào nấp trước. Nhiều phòng như thế, chưa chắc cô ta đã đủ kiên nhẫn xem xét từng nơi. Chị Thiến, chị đừng lo, em sẽ cứu Cục Than về.”

Giờ là lúc nói cái này sao? Bạch Thiến liếc Hạ Vị Sương một cái, song cũng biết hiện tại thời gian cấp bách, không rảnh dông dài. Cô đành vẫy tay, lặng lẽ lùi về sau cùng Ngụy Vân Lang, chuẩn bị xuống lầu. Đương nhiên không phải đi ngay mà là tìm chỗ thích hợp để mai phục, còn phải thu xếp cho Mễ Nhạc Nhạc nữa.

Xảy ra xung đột gần như đã là chuyện không thể tránh khỏi, cần phải nghĩ cách làm suy yếu sinh lực địch khi chúng lên cầu thang. Trước đó đã đặt một vài cái bẫy chặn cầu thang lại rồi. Bọn họ có thể lợi dụng nó để đứng ở góc khuất mà tấn công kẻ địch.

Mễ Nhạc Nhạc lại không quá muốn trốn đi một mình: “Dị năng của em cũng hữu dụng. Em đi với anh chị!”

Ngụy Vân Lang đè đầu cô nhóc, nói: “Này không phải chuyện chơi…”

Ba người đằng sau thương lượng nên đối phó kẻ địch thế nào, trong khi Hạ Vị Sương vẫn còn đứng bên cửa sổ giằng co với Cố Mẫn Chi. Cô bình tĩnh nói: “Giao ra đây? Cô xem Tang Lộ là cái gì? Trước đó cô cũng thấy rồi đấy, quái vật cấp độ ấy người thường sao có thể ứng phó. Chị ta chỉ xem tôi như con mồi. Tôi giả chết, trốn thoát khỏi tay chị ta nên mới may mắn còn sống đến giờ. Nếu mục đích của cô là Tang Lộ, vậy đề nghị cô ra bờ biển tìm.”

Cố Mẫn Chi nhấp môi nhìn Hạ Vị Sương. Bên cạnh có người nghiêng đầu nhỏ giọng nói vào tai cô ta mấy câu. Cố Mẫn Chi lập tức phì cười: “Cô biết không? Đó giờ tôi ghét nhất chính là vẻ giả vờ giả vịt của cô đấy. Tôi không biết vì sao Tang Lộ lại biến thành bộ dáng như hiện tại, cũng không biết cô đã làm gì chị ấy. Nhưng mà không sao, những chuyện đó, sau này tôi sẽ từ từ hỏi Tang Lộ.”

Cố Mẫn Chi nhìn Hạ Vị Sương bằng ánh mắt âm trầm, lạnh lẽo, nói: “Hạ Vị Sương, chuyện duy nhất cô cần làm bây giờ chính là giao Tang Lộ ra đây. Xùy… có một số lời đừng nói bậy. Chẳng lẽ cô cho rằng tôi ngu ngốc để cô lừa vậy sao? Chẳng phải Tang Lộ đang nằm ngay bên cạnh cô đấy à? À đúng rồi, còn có…”

Cố Mẫn Chi cười đầy ác ý: “Ba người bạn nhỏ của cô là định âm thầm chuồn đi hay là tính xuống gặp tôi thế?”

Ngụy Vân Lang vừa kéo mở cửa: “…??” Làm sao cô ta biết được mấy chuyện đó?

Lòng Hạ Vị Sương chùng xuống, song ngoài mặt vẫn bình tĩnh. Cô hơi nâng cằm, nói: “Người bên cạnh cô, có dị năng nhìn xuyên thấu?”

Cố Mẫn Chi trợn mắt. Điều cô ta ghét thứ nhì ở Hạ Vị Sương chính là đôi khi quá mức thông minh.

Hạ Vị Sương nói: “Rồi, Tang Lộ đúng là đang ở bên cạnh tôi. Chỉ là tôi căn bản không thể ra lệnh cho chị ta. Cố Mẫn Chi, cô phải người thông minh không?”

Cố Mẫn Chi: “… Cô mỉa tôi đấy hả?”

Hạ Vị Sương bình tĩnh, thong dong: “Thật sự không có. Tôi chỉ muốn nói người thông minh thì nên hiểu rõ, Tang Lộ căn bản không phải người trước kia. Chị ta bây giờ là một quái vật vô nhân tính rất nguy hiểm, bản chất là không thể khống chế. Cô bảo tôi giao Tang Lộ ra cũng vô dụng. Chị sẽ không để ý tôi. Chị chỉ nghe chính bản thân mình.”

Hạ Vị Sương quay đầu nói với Tang Lộ: “Tang Lộ, dậy. Cố Mẫn Chi tìm chị kìa.”

Tang Lộ quả nhiên không hề có phản ứng. Hạ Vị Sương đứng bên cửa sổ, nhún vai: “Cô xem, tôi đã nói chị ta không nghe lời tôi rồi mà. Tôi chỉ là người bình thường, không làm gì được Tang Lộ.”

Cố Mẫn Chi nhấp môi, nhìn chằm chằm Hạ Vị Sương, không biết đang suy nghĩ gì. Người hình như là có dị năng nhìn xuyên thấu kia lại nói vào tai cô ta mấy câu.

Cố Mẫn Chi cười nhạo một tiếng: “Nói thì cũng buồn cười. Lúc trước quan hệ của hai người đâu được hòa thuận như bây giờ. Cô nói Tang Lộ biến thành quái vật nguy hiểm, không còn nhân tính, vậy cô còn yêu chị ấy không?”

Hạ Vị Sương híp mắt nhìn Cố Mẫn Chi: “Thế nào? Cô định nói cô yêu Tang Lộ à?”

Cố Mẫn Chi nghiêng nghiêng đầu, nói: “Tôi muốn nói cô thật ngu xuẩn. Nếu là cô thì tôi đã dỗ ngọt Tang Lộ để tha hồ sai phái rồi.”

Sắc mặt Hạ Vị Sương trầm xuống. Nhớ lại bao nhiêu chuyện xảy ra từ khi gặp lại Tang Lộ, cô cảm thấy vừa hoang đường vừa nực cười. Hóa ra trong mắt người ngoài thì chuyện này đơn giản đến thế à?

“Cô luôn miệng nói thích chị ấy, đây là cái thích của cô đó sao? Mặc kệ linh hồn, mặc kệ những gì từng trải, cũng chẳng màng bận tâm suy nghĩ của đối phương. Cô chỉ quan tâm chị ấy có xinh đẹp hay không, có lợi dụng được không.” Hạ Vị Sương thở dài một tiếng, nói, “Cố Mẫn Chi, cô vẫn luôn đáng ghét, nông cạn như thế.”

Cố Mẫn Chi nhún vai: “Cô nói sao cũng được. Dù gì cuối cùng chị ấy cũng sẽ là của tôi. Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Nếu cô không chịu giao Tang Lộ ra thì đừng trách tôi không khách khí.”

Miệng thì nói vậy nhưng vẻ mặt Cố Mẫn Chi đã sớm lộ rõ vẻ hưng phấn. Cô ta kích động muốn thử, vô cùng chờ mong những chuyện sắp xảy ra. Trên thực tế, cho dù Hạ Vị Sương ngoan ngoãn nghe lời mà giao Tang Lộ ra thì Cố Mẫn Chi cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Cố Mẫn Chi quẳng Cục Than xuống đất. Chú mèo đen từ đầu đến giờ trông như hôn mê run rẩy tỉnh lại.

Hạ Vị Sương lập tức chỉa khẩu súng trong tay ra cửa sổ, giằng co với người đứng dưới lầu. Cô vừa cử động, mấy người nãy giờ vẫn nấn ná ngoài cửa không biết nên đi hay không cũng lập tức phản ứng lại. Đó là dấu hiệu đối phương sắp ra tay.

Bạch Thiến đẩy Ngụy Vân Lang một cái: “Em dẫn Nhạc Nhạc đi. Chị ở lại với Tiểu Sương.”

Ngụy Vân Lang kéo Mễ Nhạc Nhạc, cau mày nói: “Chị không có dị năng hệ chiến đấu, có được không đấy? Thôi cứ đi hết đi. Hạ Vị Sương, đừng mơ màng nữa, mau đến đây!”

“Không. Từ từ đã!” Hạ Vị Sương nhìn ra cửa sổ, sắc mặt có phần cổ quái, “Bọn họ không định trực tiếp nổ súng.”

“Ể?”

Hạ Vị Sương ngẫm nghĩ rồi cắn răng nói: “Chị Thiến, chị lại đây nhìn xem.”

Bạch Thiến nghe thế thì thoáng kinh ngạc, suy cho cùng thì vừa rồi Hạ Vị Sương còn bảo bọn cô đi. Bạch Thiến bước đến cửa sổ, dán sát chân tường, thận trọng nhìn xuống lầu. Chỉ thấy dưới lầu có một con mèo đang từ từ biến lớn.

Đó là Cục Than.

Cục Than tỉnh lại, Cục Than không sao! Bạch Thiến cảm thấy vui mừng khôn xiết. Nhưng chẳng được bao lâu, cô lại không cười nổi nữa.

Bởi vì cô phát hiện biểu cảm của Cục Than vừa dữ tợn vừa đau đớn. Con thú biến dị khổng lồ đứng đó, nôn nóng cào móng, cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ bất an.

Hạ Vị Sương lạnh lùng nói: “Cô khống chế nó?”

Cố Mẫn Chi nhún vai, cười càn rỡ: “Đúng vậy. Dị năng của tôi lợi hại lắm đúng không? Cô không biết đâu, tối hôm qua, lúc ngủ, tôi nghĩ đến cảnh này mà vui hết sức, vui đến mất ngủ! Hạ Vị Sương, cảm giác người một nhà đánh người một nhà thế nào? Có sướng không?”

Cục Than gầm lên, cuối cùng không chống cự nổi dị năng của Cố Mẫn Chi mà lao về phía khách sạn Chấn Hoa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play