“Cho dù chị không hiểu lắm, chị cũng biết.” Tang Lộ kề sát, trán tựa trán, chóp mũi cọ trên mặt, má áp thái dương Hạ Vị Sương.
“Rằng chị yêu em…” Trong giọng nói trầm thấp của cô lẫn vô số những thanh âm hỗn loạn, như thể có vô vàn những sinh vật li ti trong cơ thể đang thì thầm phụ họa.
“Sương Sương, thích… thích, rất thích… Chị không nghĩ ra được gì khác.” Tang Lộ cắn gương mặt Hạ Vị Sương, hết sức nhẹ nhàng, cổ họng lại không kiềm được mà vang lên tiếng nuốt đói khát, “Chỉ có vậy, chỉ có thể là như vậy. Chị cảm nhận được… Sương Sương không giống những người khác.”
Tang Lộ không nhịn được mà cọ trên người Hạ Vị Sương, nói tiếp: “Là của chị, là của chị.”
Quái vật kích động nói năng không được lưu loát, chỉ muốn ôm chặt chân ái vào lòng để đối phương ám mùi, hệt một con non ngây thơ. Như thể chỉ cần làm vậy là sẽ không bao giờ đánh mất.
Không đúng, mới không phải nhìn thấu đâu. Chỉ là người này tự quyết định thôi. Cái gì chị cũng không hiểu thì biết được gì chứ?
“Chị đừng có nói bậy bạ.” Lời Hạ Vị Sương thoáng vẻ yếu ớt, thật ra cũng là vì bị Tang Lộ quấn chặt quá, thở không ra hơi.
Tang Lộ kích động đè hai bên mái tóc Hạ Vị Sương, lại càng quấn chặt. Hai mắt cô sáng lấp lánh, sung sướng tranh công: “Chị có đang cảm thụ. Chị đang yêu Sương Sương, dùng cách mà Sương Sương yêu chị… A, Sương Sương, em xem.”
“Sẽ không thấy chị mơ hồ nữa…” Tang Lộ nắm lấy tay Hạ Vị Sương đặt lên ngực mình.
Trong đêm tối, vốn là không thấy rõ bất kì thứ gì, nhưng Tang Lộ đã mở đèn bàn, ánh sáng mông lung cứ thế chiếu rọi. Tang Lộ nhẹ nhàng cởi áo khoác. Vai hơi nghiêng, dây áo lập tức trượt khỏi bờ vai trắng nõn.
Hạ Vị Sương: “…”
Hạ Vị Sương hoảng loạn muốn giãy giụa: “Chị đừng như vậy. Em còn chưa chấp nhận chị!”
Nhưng càng giãy giụa thì tứ chi ở hình dạng bạch tuộc của Tang Lộ lại càng quấn chật.
Gương mặt Hạ Vị Sương ửng đỏ, một mặt là xấu hổ, giận dỗi, mặt khác cũng là vì bị ngạt. Nhưng Tang Lộ đã quyết lòng muốn để Hạ Vị Sương nhìn mình thật rõ. Cô bức thiết muốn cho người trong lòng thấy được mình, sao có thể dễ dàng buông tha?
Sau khi đã cởi hết những món quần áo trở ngại, Tang Lộ thẳng chiếc lưng mềm mại, vươn người tắm trong ánh đèn. Cô hất mái tóc dài đen nhánh ra sau lưng, quyến rũ mê người, đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Tang Lộ lại không hề có cảm giác ngượng ngùng mà con người nên có. Cô chỉ thu tay lại, ôm mặt Hạ Vị Sương để em quay về phía mình, sau đó cắm ngón tay vào lồng ngực.
Hạ Vị Sương: “…”
Những tiếng òm ọp vang lên từ bên trong thân thể Tang Lộ. Cô chậm rãi chắp hai tay cắm vào ngực. Tiếp đó, ngón tay bẻ quặt lấy chỗ là xương sườn, kéo sang hai bên.
Một vết nứt sâu hoắm xuất hiện trước ngực Tang Lộ. Máu thịt sẫm màu, xương cốt trắng hếu và dịch nhầy trong suốt ánh đỏ bên trong lập tức hiện ra trước mặt Hạ Vị Sương. Những cơ quan còn đang đập, bộ máy tiêu hóa khủng khiếp cùng những tổ chức với kết cấu phức tạp, khó giải thích, vượt ra ngoài sự hiểu biết của Hạ Vị Sương hoàn toàn phô bày trước mắt.
Tang Lộ dùng tay vạch mở những cơ quan sẫm màu trong cơ thể cứ như thân xác ấy không phải của mình, chỉ vào nơi vốn nên là trái tim của con người mà nói: “Chị không có trái tim con người. Nhưng mà, chỗ này là tim của chị. Cả chỗ này, chỗ này, chỗ này nữa.”
Vừa chỉ, cô vừa nói: “Đều rất thích Sương Sương.”
Cô quay đầu nhìn sang Tang Lộ đang híp mắt ngủ gà ngủ gật cạnh bên, nói với vẻ bàng hoàng: “Tối qua hình như em nằm mơ liên hoàn, thấy chị… Ôi.”
Kéo băng ghế qua, nhận lấy chiếc bánh vừa nướng trên bếp lò, Hạ Vị Sương kể lại giấc mơ tiên tri mà tối hôm qua mình thấy được.
Thời gian trong mơ là ngày tuyết. Vốn cho rằng trời sẽ không lạnh nhanh như vậy, nào ngờ thế sự khó lường. Nguyên nhân dẫn đến sự việc cũng không rõ ràng, bởi vì giấc mơ kia rất ngắn ngủi.
“Em thấy mọi người ra ngoài nghịch tuyết, em và Tang Lộ sợ lạnh nên ở lại trong nhà. Em đứng trên lầu xem mọi người. Tự dưng đầu đường có người xuất hiện.”
“Rất đông, vũ khí cũng rất nhiều. Mọi người không kịp phản ứng. Cục Than trúng mấy phát đạn.”