Ánh trăng lành lạnh ở ngay gần bên. Yêu nghiệt diễm lệ tắm máu cười vui vẻ.

Hạ Vị Sương cảm thấy mình như đang mơ. Hình ảnh trước mắt sao lại lạ thường, huyền ảo đến thế?

Tang Lộ vui vẻ ngẩng đầu, cắn nuốt khối thịt đang từ từ ngọ nguậy kia. Trên khối thịt mọc ra những cái râu như động vật nhuyễn thể, ngẫu nhiên duỗi hướng chung quanh rồi lại co rụt.

Máu me lấm lem nhuộm đỏ làn da tái nhợt của Tang Lộ. Mặt, cằm và cổ không tránh khỏi việc bị vẩy lên một sắc màu đậm. Cảnh tượng này vốn nên khiến người ta cảm thấy ghê tởm, buồn nôn, nhưng chẳng hiểu sao Hạ Vị Sương lại nảy sinh cảm giác khá là vui sướng. Khi nhận ra suy nghĩ vặn vẹo ấy, cô không khỏi cảm thấy kinh khủng với bản thân.

Hạ Vị Sương giơ tay véo mặt. Cô vừa cử động, Tang Lộ cũng đã lập tức chuyển mắt sang.

Tang Lộ liếm cánh môi đỏ dính máu, ngây thơ mà tàn nhẫn. Cô dang đôi cánh tay, bước về phía Hạ Vị Sương, bày ra một vẻ bình thường cực độ trái tự nhiên giữa hiện trường vụ hung án khủng khiếp.

“Đừng tới đây!”

Hạ Vị Sương kêu ngừng, đồng thời áp chế suy nghĩ không nên có của mình nhân lúc nhìn về phía Tang Lộ. Là ở bên cạnh người này lâu quá nên suy nghĩ của bản thân cô cũng lặng lẽ thay đổi ư?

Tang Lộ thế mà lại thông minh. Cô giơ tay, vừa nhìn Hạ Vị Sương vừa liếm máu giữa các kẽ ngón.

“Chị giết hắn rồi.” Hạ Vị Sương cảm thấy hơi loạn, “Vì hắn muốn giết tụi em?”

Tang Lộ thoạt trông hết sức vô tội. Trong mắt cô chỉ thoáng một chút phẫn nộ, nhưng càng nhiều chính là vui sướng: “Hắn muốn làm hại Sương Sương, đương nhiên phải chết. Cơ mà… dù hắn không có làm hại Sương Sương, chị cũng sẽ giết chết.”

Tang Lộ vỗ vỗ tay, hỏi: “Thật khó giết. Chị thành công. Sương Sương có vui không?”

Khoan hẵng nói đến việc có vui hay không. Điều này chỉ khiến Hạ Vị Sương một lần nữa xác nhận, rằng Tang Lộ tồn tại ở trạng thái này thật sự rất khó để có được tư duy và tình cảm bình thường.

“Em tưởng hắn và chị là đồng loại, chị sẽ có cảm giác tương đồng với hắn. Huống hồ, kỹ thuật diễn của hắn cũng không tệ.” Tâm trạng Hạ Vị Sương có phần phức tạp.

“Sao có thể?” Tang Lộ mở to mắt, có vẻ kinh ngạc hơn cả Hạ Vị Sương. Cô đè lên ngực mình, nói: “Vì sao phải tương đồng? Chị với hắn là đồng loại, đương nhiên!”

Tang Lộ nở một nụ cười lạnh lẽo, âm trầm, lại không kém phần xảo trá: “Thế nên chị mới hiểu rốt cuộc hắn suy nghĩ cái gì.”

Bọn họ là quái vật sinh ra vì chấp niệm, vĩnh viễn không cách nào ngăn chặn dục vọng nảy sinh trong lòng. Cả cuộc đời họ là không ngừng kiếm tìm chốn về cho linh hồn, tựa thiêu thân lao đầu vào lửa. Tang Lộ khát cầu Hạ Vị Sương, Lưu Khải Dần lại khát cầu một đồng bọn mạnh mẽ. Cô từng làm gì với Hạ Vị Sương thì hôm nay Lưu Khải Dần cũng làm đúng như vậy.

Mặt ngoài, Lưu Khải Dần như có thể hiểu được tư duy và tình cảm. Hắn trông có vẻ hiền lành, từ tốn, có thể hòa bình sống chung với con người. Nhưng cũng giống như Tang Lộ từng đè nén, ngụy trang bản thân để chiếm cảm tình từ Hạ Vị Sương, Lưu Khải Dần cũng chỉ là ngụy trang mà thôi.

Nhưng Lưu Khải Dần không thể nào ngụy trang cả đời. Đốm lửa này tất sẽ thiêu rụi cả tờ giấy. Linh hồn đói khát vĩnh viễn không cách nào được lấp đầy. Hắn sẽ vì tranh đoạt sự chú ý của Tang Lộ mà hủy diệt hết thảy những gì Tang Lộ để ý.

Đúng thế. Bọn họ là đồng loại. Bọn họ thấu hiểu lẫn nhau.

Nhưng bọn họ lại không thể nào trở thành đồng bạn. Bởi vì thật đáng buồn, quái vật chỉ quan tâm đến dục vọng của bản thân, ngoài ra, tất cả đều là phù du.

Thế nên, khi nhận ra thứ mà Lưu Khải Dần thật sự muốn là gì, Tang Lộ đã quyết lòng phải giết chết hắn. Mặc kệ Lưu Khải Dần định ngụy trang đến khi nào, chỉ cần tìm được cơ hội, cô sẽ xóa sổ hắn mà không chút do dự. Tang Lộ tuyệt không cho phép có thứ gì khác ngoài mình uy hiếp đến sự an toàn của Hạ Vị Sương.

Tang Lộ lại bước về phía Hạ Vị Sương, lắc lư dang hai tay, muốn ôm thứ nuôi dưỡng linh hồn đói khát của mình vào lòng. Cô đã loại bỏ một mối nguy, Sương Sương của cô hẳn là sẽ rất vui vẻ, cũng càng yêu cô nhiều hơn!

Niềm kích động, vui sướng nổ bùng như pháo hoa. Chẳng biết tại sao, có lẽ vì thứ có tên đồng loại kia chung quy vẫn mang đến cho Tang Lộ những suy nghĩ và cảm xúc khác hẳn. Cô thế mà lại cảm nhận được những từ như “quý trọng”, “yêu mến” một cách càng mãnh liệt hơn.

Thế giới này rộng lớn biết nhường nào. Thứ gọi là đồng loại kia không chỉ có một, nhưng Hạ Vị Sương lại là duy nhất. Tất cả những gì cô khát khao, cô muốn sở hữu, cô không thể nào dứt bỏ chỉ có mỗi một người ấy. Có ai may mắn được như Tang Lộ cô đâu chứ? A… suốt cuộc đời bọn họ chỉ biết đi trên con đường hướng về phía hủy hoại chân ái, hủy hoại bản thân. Cô lại may mắn được Sương Sương cản lại.

Tang Lộ như một con trai khổng lồ khép vỏ, ôm chặt Hạ Vị Sương vào lòng. Trong lòng cô ùng ục nổi bóng chua ngọt, tra tấn khiến cô không kiềm được mà cọ tới cọ lui, mong mượn độ ấm từ Hạ Vị Sương khiến sự ngứa ngáy ấy dịu đi.

Hạ Vị Sương vươn một ngón tay chống lên trán Tang Lộ, cũng từ từ đẩy lùi về sau. Tang Lộ đang rạo rực bị ép lui lại, độ ấm vừa dâng lên cũng dần hạ xuống.

Hạ Vị Sương thu tay, bước vào phòng: “Em cho chị chạm vào em à?”

Nụ cười trên mặt Tang Lộ cứng đờ. Đôi bàn tay không biết đặt đâu ỉu xìu rũ xuống. Cô đứng trong hành lang tối tăm, nhất thời không biết nên làm gì.

Chợt, có hai thứ bị quẳng ra từ trong phòng. Một cái rớt bịch xuống ngay trước mũi chân, cái kia nhẹ nhàng máng trên đầu. Tang Lộ mở to hai mắt, rối rắm nhìn chằm chằm cây lau nhà ngay trước mũi chân như đang nghiên cứu đề toán khó. Chiếc khăn lông trên đầu cũng theo đó mà xụ xuống.

Chỉ nghe trong phòng vang lên một giọng nói xa xôi: “Không dọn cho sạch sẽ thì không được vào phòng.”



Động tĩnh tối qua hiển nhiên đã đánh thức cả bọn. Chỉ là mấy người Bạch Thiến không dám ra, tất cả đều nấp sau kẹt cửa nhìn lén, thế nên buộc phải chứng kiến cảnh hung phạm giết người máu me lấm lem cặm cụi dọn vệ sinh.

Hôm sau, Hạ Vị Sương bình thản xuất hiện ăn cơm cùng mọi người, Ngụy Vân Lang mới nhắc đến chuyện xảy ra tối qua.

“Em còn tưởng rằng hắn sẽ giống như Tang Lộ, bị khống chế mà gia nhập bọn mình.”

Hạ Vị Sương bưng một bát chè mè đen, lắc lắc đầu: “Mới đầu chị cũng nghĩ thế, tiếc là không được. Tối qua nằm trên giường, chị đã ngẫm lại rất nhiều chuyện, phát hiện hắn và Tang Lộ cũng không giống nhau lắm. Đối với con người không phải chị, Tang Lộ cũng không có thái độ yêu ghét gì. Nhưng Lưu Khải Dần lại như đang căm hận chính loài người.”

Đồng thời, Hạ Vị Sương cũng đoán ra vì sao mình không thấy được cảnh Lưu Khải Dần làm hại mọi người. Bởi vì trước khi gã yêu quái có cánh này ra tay thì hắn đã bị Tang Lộ giải quyết mất rồi.

Ngụy Vân Lang nói: “Nếu thế thì em cảm thấy khá dễ hiểu. Trước đó không phải em đã tám nhảm với hắn rất nhiều đó sao? Em phát hiện trước khi biến dị, hắn chính là kiểu người mà bản thân đã vô dụng lại còn lười biếng, ham hưởng thụ, từ đó sinh ra tâm lí vặn vẹo, phản xã hội. Nhưng rõ ràng hắn cũng không thấy mình có sai. Hắn cảm thấy tất cả mọi người đều nông cạn, không hiểu được hắn, lại vì yếu đuối, nhu nhược mà không dám làm ra chuyện gì nguy hại đến xã hội, chỉ dám ảo tưởng, trút ra trên mạng.”

Hạ Vị Sương ngẫm nghĩ: “Cho nên sau khi biến dị, mặt tối tăm của hắn cũng được phóng đại hoàn toàn. Hắn khao khát một đồng loại thật sự mạnh mẽ, có thể hiểu được hắn. Bởi vì hắn muốn thông qua đó để chứng minh mình thật sự lợi hại, người khác không nhìn ra không phải lỗi của hắn, đều do người ta mắt mù. Mà muốn chứng minh mình lợi hại cũng bởi vì hắn căm hận những con người lúc còn sống đã từng xem hắn như phế vật.”

Ngụy Vân Lang búng tay một cái: “Đúng vậy. Em nói chị nghe, vẫn là đàn ông con trai tụi em hiểu nhau nhất. Loại người như hắn, lúc còn sống tuyệt đối là một kẻ bạ đâu chửi đó trên mạng, còn là thể loại mà không tìm được bạn gái là hận hết phụ nữ. Chắc chắn hắn không chỉ muốn một người bạn đâu, mà là muốn một cô bạn gái xinh đẹp, mạnh mẽ, nghe lời hắn vô điều kiện. Ha ha, tiếc rằng Tang Lộ đã là bạn gái chị rồi!”

Hạ Vị Sương: “…”

Ngụy Vân Lang: “Ấy, có phải em nói gì sai rồi không?” Gãi gãi đầu.

Hạ Vị Sương gật đầu: “Không có gì, tiếp tục. Dựa theo phân tích hiện tại thì thật ra bản chất về tinh thần của Lưu Khải Dần và Tang Lộ cũng không khác biệt lắm. Có điều chấp niệm của hắn không đơn thuần như Tang Lộ. Thực lực cũng không mạnh bằng.”

Đơn thuần, không sai. Có Lưu Khải Dần làm đối tượng so sánh, Tang Lộ thế mà lại trở nên đơn thuần.

Hạ Vị Sương nói: “Sinh vật như bọn họ, số lượng hẳn là rất ít. Đúng rồi, trong cơ thể hắn hình như không có tinh thạch bình thường mà là một loại… thịt kì quái.”

Bạch Thiến nói: “Có lẽ đó là một dạng tồn tại khác của tinh thạch.”

Cụ thể rốt cuộc là sao, giờ còn chưa thể kiểm nghiệm. Ăn cơm xong, Hạ Vị Sương phát hiện cánh của Lưu Khải Dần bị cắt ra, quẳng lên sân thượng. Mà thi thể của hắn thì lại bị Tang Lộ treo ngoài tường. Sau này hỏi chị vì sao lại muốn làm vậy, Tang Lộ thế mà lại nói “Không ăn được!”, thiếu chút nữa đã làm mọi người sặc chết.

Cho dù gã này biến dị không giống người, nhưng hiện tại thi thể của hắn vẫn mang hình dạng con người, chỉ hơi thê thảm một chút, ghê tởm một chút, đầu như cái gáo vỡ toang. Này, này, này… sao có thể treo trên tường chứ?

Nhưng giờ Tang Lộ đã ngủ rồi, cũng không thể hỏi rốt cuộc chị muốn làm gì. Nơi treo cái xác kia lại vô cùng lắt léo, cả bọn không gỡ xuống được, tạm thời đành phải để hắn treo.

Đôi cánh côn trùng cứng rắn kia càng đáng để cả bọn để ý hơn cái xác. Thứ này vô cùng cứng cáp, có thể đỡ đạn, là nguyên liệu tốt để làm tấm chắn và áo giáp. Nhưng thế cũng đồng nghĩa với việc bọn họ không thể nào khoan cắt, cải tạo nó được. Chỉ có thể dùng keo nước và gậy gỗ dán một chút, xem như tấm chắn lớn. Một cái cho Mễ Nhạc Nhạc. Mễ Nhạc Nhạc giơ tấm chắn cánh côn trùng lên, cả người đều bị che khuất. Cái còn lại để mọi người xài chung, ai cần thì tự lấy.



Tang Lộ ngủ một giấc này là ngủ đến mấy ngày. Cô tuy ngủ say nhưng thân thể vẫn còn phản ứng theo bản năng, cấm bất kì sinh vật nào ngoài Hạ Vị Sương tiến vào gian phòng. Phàm có người dám xâm nhập, xúc tu của cô sẽ không chút khách khí mà múa may loạn xạ một phen, kiểu có thể giết người ấy. Một chút tình cảm cũng không chừa. Chỉ có Hạ Vị Sương mới được vào lãnh địa của cô.

Đã bốn ngày trôi qua.

Hạ Vị Sương bất giác bước đến trước mặt Tang Lộ, sau đó vươn tay theo bản năng. Tang Lộ đang ngủ say, gương mặt không hề có biểu cảm lại đột nhiên thả lỏng một chút, như cảm nhận được hơi thở của Hạ Vị Sương sẽ khiến cô an tâm.

Tứ chi của Tang Lộ không giữ lại hình dạng tay chân con người mà kéo dài như dây leo, bò lên khắp vách tường cùng cửa sổ trong phòng, bảo đảm dù trong lúc cô ngủ say thì nơi này vẫn là thành lũy không thể nào công phá.

Đương nhiên, như thế thì rất khó để Hạ Vị Sương đi lại mà không giẫm trúng, nhưng Tang Lộ lại không thèm để ý chuyện ấy. Hạ Vị Sương khi muốn ra ngoài còn cần đẩy mở lưới xúc tu của Tang Lộ ra.

“Khi nào thì chị tỉnh lại?” Hạ Vị Sương đứng trước mặt Tang Lộ, hơi khom lưng, nhẹ giọng nói như oán trách, “May mà em bắt chị tắm rửa sạch sẽ trước khi ngủ, bằng không chắc bốc mùi rồi.”

Miệng Tang Lộ giật giật, Hạ Vị Sương cho rằng chị sắp tỉnh, tiếc rằng đó chỉ là ảo giác. Tang Lộ vẫn ngủ say, không biết đang mơ thấy được ăn thứ gì ngon.

Đương nhiên, Hạ Vị Sương sẽ không ngủ cùng Tang Lộ. Cô có phòng riêng của mình. Nhưng nửa đêm, cô lại phải tỉnh dậy vì lạnh. Sao lại lạnh đến thế?!

Hạ Vị Sương lạnh cóng, cho rằng Tang Lộ đã dậy, lặng lẽ quấn lấy mình. Không! Tang Lộ vẫn chưa tỉnh. Là nhiệt độ hạ xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play