Mấy người Hạ Vị Sương bước đến. Cùng lúc đó, phía cầu thang cũng vang lên những tiếng chân hỗn loạn. Hẳn chính là đồng lõa của đám người này nghe được động tĩnh nên định chạy xuống. Hạ Vị Sương không bước lên mà nắm lấy tay Bạch Thiến rồi sử dụng dị năng. Sau đó, cô móc ra khẩu súng lục dùng để hù dọa người khác, nói: “Cẩn thận, đám người này có dị nhân.”
Bạch Thiến hỏi: “Là dị năng gì?”
Hạ Vị Sương đáp: “Một tên có thể bắn ra đạn không giới hạn. Một tên có thể khống chế thân thể của người sống.”
Dị năng đầu tiên còn nằm trong phạm vi lí giải của mọi người, dị năng thứ hai lại nghe có vẻ đáng sợ. Sắc mặt cả bọn đều không mấy gì đẹp. Hạ Vị Sương xoa xoa đầu Mễ Nhạc Nhạc, để cô nhóc đứng ra sau lưng, nói: “Không sao. Bị hắn đụng vào thì mới bị khống chế. Hơn nữa dị năng này có hạn chế thời gian, không phải không có cách giải quyết.”
Người có dị năng bắn ra đạn không giới hạn chính là một cô gái trẻ tuổi gầy gò. Người có dị năng khống chế người sống thì lại là một gã đàn ông trung niên ăn mặc trông như lãnh đạo.
Hạ Vị Sương vừa định nhắc nhở mọi người né sang bên một chút thì Tang Lộ đứng cạnh đã bất ngờ biến thành một bóng mờ mà vọt về phía trước, lao thẳng vào lối thoát hiểm với tốc độ sét đánh, không cho bất luận một ai có thời gian phản ứng.
Bốn người nhìn theo bóng dángTang Lôk lao đi như gió, đồng loạt im lặng.
Mễ Nhạc Nhạc: “Chị, sau này còn cơ hội cho chúng ta lên sân khấu sao?”
Hạ Vị Sương: “Khụ, sẽ có, sau này nhất định sẽ có.”
Trong cảnh tiên tri, Tang Lộ không biết trong đám người này có dị nhân, hoặc là biết nhưng không rõ lắm dị năng của bọn chúng là gì, thế nên hoàn toàn không để tâm. Tang Lộ vẫn cứ ung dung lắc lư bên cạnh Hạ Vị Sương, mãi đến khi đám người trên lầu chạy xuống hết, uy hiếp đến Hạ Vị Sương thì cô mới ra tay.
Mà hiện tại, Hạ Vị Sương biết trước dị năng của đối phương có độ nguy hiểm khá cao, không ngờ Tang Lộ lại chủ động như thế.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc thì bốn người đã phát hiện cửa phòng thay đồ của nhân viên bị móc thêm một ổ khóa ở bên ngoài. Kề tai lên nghe, bên trong có động tĩnh, e là không chỉ một hai người. Hạ Vị Sương nã một phát súng, bắn hỏng ổ khóa, sau đó giơ súng đá văng cửa.
Trong căn phòng tối, sáu người đang im lặng, sợ hãi ngồi đó.
“Bước ra theo thứ tự, nhanh lên.”
Cho dù là người lạ ra lệnh thì sáu người kia cũng ngoan ngoãn trật tự đi ra. Khi bọn họ bước từ căn phòng tối tăm ra hành lang sáng hơn một chút, cả bọn Hạ Vị Sương mới nhìn rõ tình trạng của họ, đều không kiềm được mà cảm thấy lạnh cả người.
Cũng không phải bởi vì thân hình họ ốm yếu và quần áo bẩn thỉu, mà là bởi vì vẻ mặt của nhóm người này đều chết lặng, ai cũng thiếu mất vài ngón tay. Một trong số đó còn mất luôn cả tay phải, một người khác hình như mù một mắt. Đó là hai người tương đối thê thảm hơn. Những người còn lại ngoài mất ngón tay ra thì trên người cũng có những vết thương với mức độ nghiêm trọng khác nhau, không nhiều thì ít.
“Bất luận nói sao thì bọn họ cũng không thích hợp ở cùng chúng ta. Chờ êm xuôi rồi thì vẫn nên để bọn họ đến căn cứ đi thôi.”
“Nhưng họ bị thương, cứ thế mà đi cũng không ổn.”
Cả bọn thảo luận một lúc rồi đưa ra kết luận, sau đó để Bạch Thiến qua nói chuyện với bọn họ. Kết quả sau khi thảo luận chính là không cho họ ở lại tòa nhà này, nhưng có thể vào tòa nhà phụ kế bên ở. Xác sống trong tòa nhà phụ bên kia đã bị Cục Than và Tang Lộ ăn hết rồi. Riêng tòa chính thôi đã đủ cho mấy người Hạ Vị Sương sinh sống nên các cô lười, chưa qua kia lục lọi bao giờ. Bên đó hẳn là vẫn còn một chút đồ ăn, đồ dùng để mấy người này dưỡng thương. Mà gần đây, vì có Tang Lộ và Cục Than nên hệ số nguy hiểm cũng giảm thấp, trên đường chẳng có mấy xác sống, bằng không nhóm người này cũng đã chẳng bị thu hút đến đây.
Bên ngoài có xe của bọn họ, bọn Hạ Vị Sương sẽ chọn một chiếc làm chiến lợi phẩm, hai chiếc còn lại thuộc về mấy người này để họ rời đi. Đến khi đó, bọn họ muốn khỏe lại là đi ngay hay là ở thêm mấy hôm thì đều tùy họ. Hai bên cứ giữ khoảng cách, không liên quan nhau. Cơ mà có một điều cần lưu ý chính là mèo ở gần đây đều có chủ, không thể vì đói mà đi bắt mèo ăn.
Ba gã đàn ông bất tỉnh trên mặt đất bị Cục Than cõng đưa đến tòa nhà phụ cùng sáu người cựu nô lệ. Ba người này, bọn họ muốn xử lí sao là chuyện của bọn họ, mấy người Hạ Vị Sương sẽ không can thiệp.
Bên kia, Bạch Thiến đang nói chuyện. Hạ Vị Sương thì dẫn Ngụy Vân Lang và Mễ Nhạc Nhạc lên lầu kiểm tra những tổn thất đám khách không mời mà đến này gây ra cho khách sạn.
Ở những tầng dưới, chỉ có mấy cánh cửa ở tầng hai là bị cạy, còn lại vẫn nguyên vẹn. Xem ra đám người này đã bỏ qua những phòng bình thường mà đi thẳng lên tầng cao nhất.
Vừa lên trên, mấy người Hạ Vị Sương đã phát hiện quả nhiên cửa phòng đều bị phá hỏng. Đồ ăn cất trữ trong phòng hơi vơi một chút. Trên hành lang bên ngoài thì có thêm mấy bao bì thực phẩm đóng gói. Ngoài ra, giường và màn đều bị động qua, thoạt trông như có người từng nghỉ ngơi ở đây.
Trên tường có thêm mấy lỗ đạn. Bàn ghế dưới đất thì hơi lộn xộn, có dấu vết đánh nhau nhưng không nhiều lắm. Người bình thường ở trước mặt Tang Lộ căn bản không trụ nổi một hiệp.
Khá buồn cười chính là ở đây tuy thiếu đi một chút đồ ăn nhưng đồng thời cũng có thêm mấy món tào lao khác, đều là đám người kia để lại. Ví dụ như thuốc lá, bật lửa, hoặc như tạp chí người lớn không biết ai mang đến.
“Meo meo…”
Bé Xíu Xiu run rẩy chui ra từ một góc, chạy đến bên chân Mễ Nhạc Nhạc mà cọ. Mễ Nhạc Nhạc khom lưng bế nó lên, áy náy nói: “Xin lỗi em, không dẫn em cùng đi ra ngoài. Aiz!”
Sau này ra ngoài phải mang Xíu Xiu theo. May mà hôm nay nó thông minh, không bị bắt, bằng không chắc bị thịt mất rồi!