Bạch Thiến dọn vào khách sạn Chấn Hoa, còn mang theo một đám mèo. Bầy mèo không ở tầng trên. Những chú mèo bình thường vừa thấy Tang Lộ đã sợ hãi, lông dựng bay đầy, căn bản không được. Vì thế, quân đoàn meo meo chiếm lĩnh tầng một rộng rãi nhưng không có phòng ở, vừa vặn làm gác cửa kiểu mới cho mọi người. Để tiện cho quân đoàn meo meo ra vào, con người còn cố ý đục mấy cái lỗ tại góc khuất ở mặt tường phía sau.
Cục Than lớn gan một chút, hơn nữa còn lập chí bảo vệ Bạch Thiến, đương nhiên là đi theo bên cạnh. Thiên tính của loài mèo vốn ưa thích tự do, cho dù có biến dị cũng không biến được một trái tim hướng đến tự do. Nhưng bởi sự tồn tại của Tang Lộ mà Cục Than mãi vẫn không thể yên lòng, bắt đầu theo sát bên cạnh Bạch Thiến, một tấc không rời.
Cái đầu lâu kia lăn vù vù. Hạ Vị Sương tinh mắt, thoáng cái đã nhìn ra là do thứ trốn bên trong đầu lâu.
“Chít! Chít chít!”
Đầu lâu dị dạng lăn tới gần, cả bọn mới phát hiện trong mỗi cái đầu thế mà lại có một con chuột đen to bự! Ba con chuột này chui vào đầu lâu khi còn nhỏ, ăn óc trong đó, ăn thành béo phì, cuối cùng mắc kẹt không ra được. Điều đáng sợ chính là cái đầu lâu nhỏ nhất trong ba cái kia nằm cũng đã cao bằng chiếc ô tô. Con chuột bên trong tuy bị kẹt không thể ra nhưng điều đó cũng không cản trở chúng nó vươn cái mỏ dài, móng vuốt và đuôi mà ngược lại còn như mặc thêm cho chúng nó một lớp áo giáp cứng rắn. Tốc độ lăn thậm chí còn vượt xa tốc độ chạy bình thường, nháy mắt đã ùa về phía xe.
Lông mày Ngụy Vân Lang dựng ngược. Cậu ta có một bí mật nho nhỏ không thể cho ai biết. Cậu ta sợ chuột!
“Tại sao cả ba con đều nhằm vào tụi mình thế? Xe sắp bị ép thành bánh tráng rồi!”
Cục Than rượt theo đám chuột chạy vào con đường chất đầy xương trắng ban nãy rồi. Xe bọn họ không chạy vào được, chỉ có thể đi đường vòng.
Mà Cục Than, quả nhiên chẳng tốn bao nhiêu thời gian đã đuổi theo bên cạnh. Đương nhiên, nếu sau mông nó không có ba trái banh chuột, sau banh chuột không có thêm một hàng dài những xác sống khổng lồ nữa thì càng tốt.
“Nhiều người mắc bệnh khổng lồ vậy á?” Bạch Thiến không nhịn được nói, “Vậy không khoa học lắm nhỉ?”
“Là ăn quái vật ba đầu mà ra!” Ngụy Vân Lang nhớ đến cảnh tượng lúc trước, sau khi Tang Lộ giết chết quái vật ba đầu sáu tay, thân thể khổng lồ của nó ngã xuống thì đám xác sống đang rượt theo cậu ta cũng bất chợt quay đầu đi hướng chỗ xác quái vật.
Đám xác sống khổng lồ này nhìn đông không đếm xuể, tính sơ sơ cũng có hơn trăm. Lùn thì hai mét trở lên, cao thì hơn cả bốn mét. Khi tất cả đồng loạt chạy đến thì cả con phố cũng rung rung, có thể nói là vô cùng hoành tráng.
Điều duy nhất có vẻ may mắn chính là tốc độ của chúng nó không nhanh lắm, tạm thời rượt không kịp.
“Chị có xem anime tên Attack on Titan chưa? Hình như em hơi hiểu cảm giác trong đó rồi.”
Bạch Thiến đáp: “Chưa. Chị không thích xem phim hoạt hình.”
Ngụy Vân Lang: “Aiz, không ai hiểu mình hết trơn!”
Bạch Thiến không có tâm tình đi dỗ cậu nhóc đã thành niên này. Cô hơi hạ cửa xe, nói với Hạ Vị Sương bên kia: “Tiểu Sương, lần này có nguy hiểm không?”
Hạ Vị Sương bình tĩnh đáp: “Không có.”
Từ trước khi xuất phát thì Hạ Vị Sương đã sử dụng dị năng, biết thời điểm nguy hiểm nhất là trong cửa hàng hạt giống, mà chuyện trên đường thì lại không thấy gì. Điều đó có nghĩa trên đường đi dù có gặp nguy hiểm thì cũng có thể an toàn vượt qua.
Dù rằng tình huống hiện tại… thật sự không giống như có thể an toàn vượt qua.
Hạ Vị Sương nhìn kính chiếu hậu, tiếp tục lái xe về phía trước. Bất chợt, phía sau vang lên tiếng gió, lại là một xác sống to lớn túm lấy xác sống nhỏ hơn chạy trước mặt mình, giơ lên quăng về phía xe.
Trên một chiếc xe khác, Tang Lộ cất một bụm tinh thạch vừa thu thập được vào túi nilon, sau đó tuần tự dùng khăn ướt lau râu. Lau khô xong, cô chìa túi tinh thạch về phía Hạ Vị Sương, nói: “Chị giết.”
Hạ Vị Sương đang tập trung tinh thần lái xe, những lúc này không thể phân tâm, chỉ theo bản năng nghĩ là tặng cho mình: “Chị muốn tặng em à?”
Một đường chuyển nguy thành an, cả bọn cuối cùng cũng thấy được bảng hiệu của cửa hàng bán hạt giống vào lúc xế chiều, phải gọi là hết sức gian nan. Suy cho cùng thì cửa hàng hạt giống vốn đã không có nhiều, mà cũng chưa một ai trong bọn họ từng đến chỗ này.
Cửa đóng nhưng không khóa, từ xa đã có thể nhìn thấy kệ để hàng bên trong bị đổ, trên tường và mặt đất bắn đầy vết máu. Xuống xe thì phải diệt sạch đám xác sống gần đó. Mấy người lớn đương nhiên là xung phong nhận việc, nhưng quay đầu mới thấy Mễ Nhạc Nhạc cũng tuột xuống theo, tay cầm con dao gọt hoa quả, hì hục chọt vào mắt xác sống, vừa chọt vừa hát: “Mở cửa ra cho nắng sớm vào phòng. Nắng cùng em hát và cùng chơi múa vòng. Có cô chim khuyên nói chào buổi sáng. Ơ kìa sao bé mang thuốc nổ đi vậy?! Tại vì em muốn xác sống nổ bùm. Giấu nhẹm cô giáo, đừng để cô biết nhe. Kéo dây xa xa xong rồi ù té. Nổ bùm một tiếng xác sống bị te đầu*…”
*Chế lời bài “Nắng sớm”, cơ mà nội dung cơ bản vẫn vậy. Bản gốc thì chế từ bài “Bài ca tới trường” (上学歌).
Chọt xong, Mễ Nhạc Nhạc giơ tay lau mồ hôi lấm tấm rồi ngồi bẹp xuống bậc thềm. Cái hoa trắng trên đầu từ từ xìu xuống. Hai da, đánh xác sống cũng mệt quá đi!